Dải ngân hà không đục không trong - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:11:50
Lượt xem: 60
Hồi trung học thành tích học tập của tôi rất tốt, nhưng sau lưng tôi hay có nhiều lời bàn tán, rằng tôi mồ côi bố mẹ từ nhỏ, được ông bà ở quê nuôi lớn.
Không có người lớn quản, không có gia giáo, cả người toát ra vẻ nghèo hèn.
Bọn họ lén lút bàn tán, nhưng khi bị tôi phát hiện lại thản nhiên: “Tai nào của mày nghe thấy bọn tao nói xấu mày đấy? Mày có bị hoang tưởng không Giang Nhược?”
Tôi không phải là kiểu người giỏi tranh luận, bị chặn họng đến đỏ mặt mà không nói được gì.
Không biết Châu Nghiễn từ đâu xuất hiện, túm lấy cổ áo của cô gái đó và ấn cô ta xuống ban công tầng ba.
“Cậu còn lảm nhảm nữa, có tin ông mày quẳng mày xuống dưới không?”
“Châu Nghiễn, cậu dám!”
Châu Nghiễn 17 tuổi, mặt đầy vẻ hung ác: “Sao lại không dám, từ tầng ba rơi xuống cùng lắm là tàn phế, không c.h.ế.t được đâu.”
Cuối cùng cô gái đó sợ hãi, khóc lóc xin tha, hứa sẽ không dám nữa.
Châu Nghiễn quay đầu lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy trách móc: “Sau này có anh ở đây, đứa nào dám bắt nạt em thì anh đ.á.n.h c.h.ế.t nó.”
Tôi vẫn là tôi.
Châu Nghiễn vẫn là Châu Nghiễn.
Nhưng không còn thiếu niên ngỗ nghịch đáng yêu ngày nào nữa.
Thiết Mộc Lan
9
Đến ngày phẫu thuật, tôi nhắn tin cho người bạn thân nhất là Lâm Khai Nhan, hỏi cô ấy có thể đi cùng tôi không.
Tôi thật sự rất sợ đau.
Lâm Khai Nhan đến bệnh viện, đầu tiên là mắng tôi một trận, sau đó lại mắng Châu Nghiễn.
Tôi và Lâm Khai Nhan là bạn thân từ hồi cấp hai, không có điều gì giấu nhau. Ban đầu cô ấy rất ghét Châu Nghiễn, nghĩ rằng anh ấy học dở, tính khí lại xấu, hoàn toàn không xứng với tôi.
Nhưng những năm sau đó, khi thấy Châu Nghiễn chăm sóc tôi tỉ mỉ đến từng li từng tí, cô ấy cũng dần bớt ác cảm.
“Nhược Nhược”, Lâm Khai Nhan nắm lấy cánh tay tôi, “Hay là để mình đi tìm Châu Nghiễn hỏi cho rõ, có phải có hiểu lầm gì rồi không?”
Đến cả người ngoài như Lâm Khai Nhan cũng không tin rằng Châu Nghiễn sẽ phản bội tôi.
Nhưng sự thật là nó đã xảy ra.
Tôi được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Khi thuốc mê tan, cơ thể tôi như bị khoét đi một mảng, đau nhói.
Tôi sờ lên cái bụng phẳng lì, Lâm Khai Nhan lặng lẽ lau nước mắt cho tôi.
“Mình vừa thấy Châu Nghiễn, anh ta đang đi với con ả kia”. Lâm Khai Nhan nghiến răng, “Mình thật muốn xông lên tát mỗi đứa một cái, thứ c.h.ó má!”
Tôi lay lay ngón tay cô ấy với khuôn mặt tái nhợt: “Cậu đã hứa với mình rồi đấy, không được nói cho Châu Nghiễn biết.”
“Biết rồi, mình không nói,” Lâm Khai Nhan miễn cưỡng đáp lại, rồi nghiêm túc nhìn sắc mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-ngan-ha-khong-duc-khong-trong/chuong-5.html.]
“Nhược Nhược, Châu Nghiễn đối xử với cậu như thế, cậu không giận anh ta chút nào sao?
Lâm Khai Nhan nói xong, đưa tay nhẹ nhàng kéo khóe miệng tôi lên, tạo cho tôi một nụ cười.
“Thôi, đừng nghĩ đến tên khốn đó nữa. Đợi khi cậu khỏe lại, mình sẽ dẫn cậu sang Thái Lan tìm tám anh chàng người mẫu, để họ vây quanh cậu cả ngày.”
“Được đấy.”
Tôi chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống.
Nhan Nhan à, mình không đợi được đến ngày đó đâu.
10
Tôi về nhà nghỉ ngơi, Lâm Khai Nhan xin nghỉ hai tuần để chăm sóc tôi.
Cô ấy không giỏi nấu ăn, ngày nào bếp núc cũng như chiến trường.
Cuối cùng cô ấy bỏ cuộc, thuê một bảo mẫu chuyên chăm sóc phụ nữ sau sinh, mỗi ngày nấu cho tôi ăn năm bữa.
Đôi khi Lý Minh Tập, người ở căn hộ đối diện, tan làm về sẽ mang cho chúng tôi một ít hoành thánh để ăn khuya, vậy là thành sáu bữa.
Lâm Khai Nhan dùng khuỷu tay chọc tôi: “Thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Tôi không hiểu.
“Anh chàng đẹp trai nhà đối diện đó, cậu không thấy anh ấy có tình ý với cậu à?”
Lâm Khai Nhan cảm thán: “Chắc tạm thời chưa thể sang Thái Lan, nhưng cậu vẫn có thể đến với anh chàng đẹp trai ngay trước mắt này mà.”
Tôi bất lực nhét một chiếc há cảo chiên vào miệng cô ấy.
“Mình vẫn chưa nói chuyện chia tay cho cậu ấy biết, sau này cậu ra ngoài có gặp cũng đừng nhiệt tình quá, tránh để cậu ấy hiểu lầm.”
Lâm Khai Nhan tức đến phồng má: “Cậu vẫn chưa buông được cái tên Châu Nghiễn kia sao?”
“Một mối tình thôi mà, có gì mà không buông được.”
Tôi thở dài.
Đã hai tuần trôi qua, lông mày Lâm Khai Nhan càng nhíu chặt:
“Chẳng phải nói là tiểu phẫu thôi sao, sao bồi bổ nửa tháng rồi mà cơ thể lại ngày càng yếu đi vậy?”
Bảo mẫu ở bên cạnh giải thích: “Phá thai rất hại sức khỏe.”
Lâm Khai Nhan không yên tâm, định xin nghỉ thêm nửa tháng, nhưng chưa kịp nói đã bị tôi đóng gói hành lý và đuổi đi:
“Mau đi làm đi, nếu bị sa thải thì mình không nuôi nổi cậu đâu.”
Lâm Khai Nhan xách hành lý, dặn đi dặn lại bảo mẫu chăm sóc tôi cẩn thận.
Ngoài trời gió lớn, cô ấy không cho tôi ra ngoài, nhưng tôi vẫn kiên quyết tiễn cô ấy xuống tầng.
Tôi dang rộng vòng tay: “Sắp đi rồi, ôm một cái đi.”
Lâm Khai Nhan ngượng ngùng ôm tôi, rồi nhanh chóng buông ra.