Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dải ngân hà không đục không trong - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:14:07
Lượt xem: 136

“Không thể nào!”

Mắt Châu Nghiễn đục ngầu, như muốn bóp nát tờ giấy trong tay.

Sao Giang Nhược có thể t.ự s.á.t?

T.h.i t.h.ể lạnh lẽo này làm sao có thể là Nhược Nhược của anh được?

Châu Nghiễn không ngừng phủ nhận trong lòng, tay giơ lên nhiều lần giữa không trung nhưng vẫn không có can đảm kéo tấm vải lên.

Chỉ cần anh không nhìn, Giang Nhược sẽ không c.h.ế.t.

Châu Nghiễn trở lại công ty, làm việc như bình thường, đi làm, tan làm, bộn không có gì khác với trước.

Lâm Vi cãi nhau với anh vài lần, trách móc anh dạo này chỉ lo làm việc, không dành thời gian cho cô ta.

Châu Nghiễn không dám để mình rảnh rỗi.

Bởi chỉ cần rảnh rỗi, anh sẽ nghĩ đến Giang Nhược.

Nửa đêm thức giấc, anh sẽ không thể không nghĩ rằng, có phải Giang Nhược là bởi vì anh mà t.ự s.á.t không?

Nếu lúc đó anh không chia tay, Giang Nhược vẫn sẽ sống rất tốt đúng không?

Khi trở về nhà sau một ngày làm việc, Lâm Vi đang lục lọi đồ đạc của anh.

Đồng hồ, cà vạt, móc khóa, tất cả đều bị cô ném vào thùng rác.

“Em đang làm gì vậy!”

Châu Nghiễn giận dữ giật lấy bức tượng thạch cao mà cô sắp đập nát.

Lâm Vi ngang ngược chống nạnh: “Giang Nhược đã c.h.ế.t lâu rồi, anh còn giữ đồ của cô ta chẳng thấy xui xẻo sao!”

Bốp một tiếng, Châu Nghiễn tức giận tát cô một cái.

“C.ú.t, đừng đụng vào đồ của tôi.”

Lâm Vi không thể tin nổi, tay ôm má: “Anh đánh em? Em là bạn gái anh, vậy mà anh đánh em?”

“C.ú.t!”

Châu Nghiễn không thèm nhìn cô ta, cúi xuống nhặt từng món đồ từ trong thùng rác ra.

Lâm Vi bỏ đi rồi.

Đang thu dọn giữa chừng, anh nhận được cuộc gọi: “Anh Châu, khi nào anh đến nhận t.r.o c.ố.t của cô Giang Nhược?”

Tay Châu Nghiễn khựng lại, chiếc đồng hồ rơi xuống, mặt đồng hồ vỡ tan tành.

Lần đầu tiên anh nhận ra, Giang Nhược thực sự không còn nữa.

Bạn bè của Giang Nhược không nhiều, nếu đếm kỹ, người thật sự thân thiết với cô có lẽ chỉ có Lâm Khai Nhan.

Châu Nghiễn nghĩ, là bạn tốt, tốt nhất vẫn nên thắp một nén hương.

Khi nghe tin Giang Nhược tự sát, Lâm Khai Nhan chỉ thốt lên một tiếng “Ồ.”

Nhận thấy thái độ khác thường của cô, Châu Nghiễn như bắt được điều gì đó.

Anh khó khăn hỏi: “Nhược Nhược t.ự s.á.t, có phải cô đã biết từ trước không?”

Lâm Khai Nhan cười lạnh: “Biết thì sao?”

“Cô đã biết, tại sao không ngăn cản cô ấy? Tại sao không nói cho tôi biết?”

“Nếu cô nói sớm cho tôi, Nhược Nhược chắc chắn đã không c.h.ế.t!”

“Anh đang giả vờ bi lụy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-ngan-ha-khong-duc-khong-trong/chuong-10.html.]

Lâm Khai Nhan không chút nể nang chỉ trích anh: “Khi Giang Nhược c.h.ế.t, anh đang làm gì? Anh đang vui vẻ đón năm mới với cô nhân tình của anh!”

Nói xong, Lâm Khai Nhan lập tức cúp máy.

Châu Nghiễn nắm chặt điện thoại, mãi không động đậy.

Ngày hôm sau, tại công ty, Châu Nghiễn nhận được bưu phẩm do Lâm Khai Nhan gửi đến.

Đó là một tờ đơn phẫu thuật phá thai bị xé rách và sau đó ghép lại.

Tên trên đơn là: Giang Nhược.

Lâm Khai Nhan gọi điện, giọng điệu sắc bén và cay nghiệt:

“Giang Nhược không cho tôi nói với anh, nhưng tôi không cam tâm, tại sao anh có thể tiếp tục sống mà không có chút gánh nặng nào trong lòng?”

Thiết Mộc Lan

“Anh biết cậu ấy sợ đau thế nào mà, khi cậu ấy phá thai, cậu ấy khóc đến mức cả khuôn mặt đẫm nước mắt. Lúc đó anh đang làm gì? Anh đang ở bệnh viện với Lâm Vi để kiểm tra rối loạn kinh nguyệt!”

“Châu Nghiễn, mạng sống của Giang Nhược, mạng sống của đứa con trong bụng cậu ấy, đều do chính tay anh g.i.ế.t c.h.ế.t!”

Lâm Khai Nhan mắng xong, tức giận cúp điện thoại.

Châu Nghiễn với ngón tay trắng bệch, đăng nhập vào tài khoản bệnh viện của Giang Nhược.

Ngày 20 tháng 11, cô đã đến bác sĩ để đặt lịch phá thai.

Hóa ra hôm đó cô đã ở bệnh viện, cái tên Giang Nhược trên máy gọi số thực sự là cô ấy.

Hôm đó, anh đã hốt hoảng ngắt cuộc gọi của cô, nói dối rằng mình đang tăng ca.

Giang Nhược đã nhìn thấy anh, đúng không?

Vì thế cô mới quyết tâm đến vậy để bỏ đi đứa con.

Giang Nhược... cô ấy luôn thích trẻ con mà.

Châu Nghiễn suýt không đứng vững, tay run rẩy bám chặt vào bàn.

Anh ôm mặt, ngồi thụp xuống đất, tiếng hét đau đớn bị kìm nén giờ vỡ òa.

Những giọt nước mắt lớn rơi xuống, làm ướt tờ đơn phẫu thuật nhàu nát.

Thư ký hốt hoảng chạy vào đỡ anh, chiếc hộp trên bàn vô tình bị đụng rơi xuống đất, chiếc vòng cổ ngọc trai xinh đẹp bật ra khỏi hộp.

“Ôi trời, năm mới đã qua rồi, sao anh vẫn chưa tặng món quà này?”

Thư ký vội vàng nhặt lại vòng cổ.

Giọng Châu Nghiễn khàn đi sau lưng cô: “Không thể tặng được nữa, mãi mãi, không thể tặng được nữa.”

Thư ký không hiểu, đặt lại hộp quà lên bàn rồi lui ra khỏi văn phòng.

Châu Nghiễn mở lại hộp quà, bên trong có hai tấm thiệp, một tấm do thư ký chuẩn bị với lời chúc “Chúc mừng năm mới.”

Tấm kia là tấm mà anh đã thêm vào sau đó: [Nhược Nhược, sinh nhật vui vẻ.]

Nhưng vào ngày sinh nhật đó, anh đang làm gì?

Châu Nghiễn ôm đầu, đau khổ nhớ lại.

Anh đang cùng Lâm Vi trên du thuyền chào đón năm mới.

Anh phàn nàn rằng Giang Nhược không biết tự chăm sóc mình, cố tình làm anh lo lắng.

Khi pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, anh vẫn còn đang oán hận.

Oán hận Giang Nhược nhẫn tâm, dứt khoát cắt đứt liên lạc với anh.

Khi đèn nhà nhà sáng lên, Giang Nhược đang làm gì?

Loading...