CỨU VỚT ÔNG SẾP LUỴ TÌNH - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-04 12:54:44
Lượt xem: 243

Lúc tôi du hành không gian vào thế giới này, cốt truyện gần như đã đến hồi kết.

 

Nam chính đã đánh bại phản diện, nắm tay nữ chính sống cuộc đời hạnh phúc mãi mãi về sau.

 

Nhân vật phản diện thì suy sụp vì mất đi người trong lòng, nằm liệt trên giường sống dở c.h.ế.t dở, một lòng chỉ muốn c.h.ế.t quách cho rồi.

 

Tôi chẳng nói nhiều, trở tay cho anh ta vài cái tát:

 

“Công ty sắp phá sản tới nơi, cả vạn công nhân dưới quyền còn đang trông chờ miếng cơm manh áo mà anh nằm đây đòi sống đòi c.h.ế.t vì một người phụ nữ ư?”

 

Phản diện bị tôi tát đến đần người, giận dữ tuyên bố muốn sa thải tôi.

 

Tôi bóp cằm anh ta, lạnh lùng cười:

 

“Tốt nhất là anh đứng dậy đi kiếm tiền ngay cho tôi."

 

"Đến kỳ mà không phát được lương, bà đây lột quần anh mang đi bán đấy.”

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

1

 

Trong bệnh viện, Cố Đình An nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch.

 

Để giữ miếng cơm manh áo, tôi ôm một xấp tài liệu dày cộp nhỏ nhẹ hèn mọn cầu xin anh ta:

 

“Giám đốc Cố, mấy cái này vẫn đang chờ anh quyết định. Anh không muốn đọc thì để tôi đọc cho anh nghe nhé?”

 

Cổ đang bó thạch cao, anh ta không nói một lời nhìn trân trân lên trần nhà, đến cả con ngươi cũng không buồn chuyển động, nhìn thế nào cũng giống một con cá khô bị phơi trên bãi cát.

 

Tôi càng nhìn càng bực.

 

Ba hôm trước, tôi tăng ca tới nửa đêm, vừa chợp mắt được chút thì đã bị sếp gọi điện tới chửi té tát.

Tư bản ác độc không những chê lên chê xuống bản kế hoạch tôi tăng ca vất vả làm mà còn tuyên bố sẽ trừ lương tôi.

 

Tôi nuốt giận cúp máy, cả đêm không tài nào ngủ lại được nữa.

 

Thế là tôi tiện tay chọn đại một cuốn tiểu thuyết đọc g.i.ế.c thời gian.

 

Cốt truyện thì cũ rích, chán đến độ liếc qua là đoán hết luôn: 

 

Tiểu thư nhà giàu không yêu vị hôn phu đẹp trai giàu có mà lại phải lòng anh chàng nghèo kiết xác.

 

Vị hôn phu tức giận hóa thành vai phản diện suốt ngày kiếm chuyện với nam chính, cuối cùng chuốc lấy tai nạn xe nằm liệt giường, công ty phá sản, tuyệt thực mà hẹo.

 

Nam nữ chính thì sống bên nhau hạnh phúc đến răng long đầu bạc.

 

Cốt truyện ngu ngốc khiến tôi tức đến ngứa răng.

 

Khó khăn lắm mới ngủ được, mở mắt ra thì... hoá thân luôn vào nhân vật trong truyện, trợ lý của nhân vật phản diện.

 

Quả nhiên, Cố Đình An giống hệt như trong truyện miêu tả — đang chuẩn bị tuyệt thực quyên sinh.

 

Tôi đến đây đã ba ngày rồi, không thấy anh ta ăn lấy một miếng cơm.

 

Tôi đành nhờ bác sĩ kê cho một đống dung dịch dinh dưỡng và đường glucose, ngày nào cũng gọi y tá đến tiêm cho anh ta.

 

2

 

Thấy tuyệt thực không có tác dụng, Cố Đình An bắt đầu ngày nào cũng tìm cách… nhảy lầu.

 

Chỉ cần hộ lý lơ là một chút là anh ta lăn từ trên giường xuống định lết đến cửa sổ.

 

Cũng may là anh ta đang liệt nửa người, chỉ có thể bò lừ đừ dưới sàn, ngay cả bậu cửa sổ cũng với không tới.

 

Lăn lộn mấy lần như vậy, không hộ lý nào dám làm nữa.

 

Tôi đành phải tự mình canh chừng 24/7.

 

Nhưng mà chỉ vừa tranh thủ đi vệ sinh một lúc, ra ngoài đã thấy anh ta lại đang giãy giụa bò về phía cửa sổ.

 

Bà Cố thì liều mạng ôm eo anh ta không cho nhảy.

 

Một màn này khiến huyệt Thái Dương tôi giật giật liên hồi.

 

Không thể nhịn thêm được nữa.

 

Tôi xông tới, kéo bà Cố ra, vung tay tát Cố Đình An hai cái rõ kêu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cuu-vot-ong-sep-luy-tinh/1.html.]

 

“Công ty sắp phá sản tới nơi, cả vạn công nhân dưới quyền còn đang trông chờ miếng cơm manh áo mà anh nằm đây đòi sống đòi c.h.ế.t vì một người phụ nữ ư?”

 

Cố Đình An ôm mặt như thể không tin nổi vào những gì vừa xảy ra, ngoạc mồm gào:

 

“Cô dám đánh tôi?!”

 

“Tôi đánh chính là anh đấy!”

 

Tôi túm cằm anh ta, cười lạnh:

 

Tôi bóp cằm anh ta, lạnh lùng cười:

 

“Tốt nhất là anh đứng dậy đi kiếm tiền ngay cho tôi."

 

"Đến kỳ mà không phát được lương, bà đây lột quần anh mang đi bán đấy.”

 

Nhưng tên này đúng là nói nặng nói nhẹ đều không nghe, vẫn còn muốn bò ra ngoài nhảy.

 

Tôi tức điên, vác thẳng anh ta lên cửa sổ.

 

Cố Đình An hoảng quá, túm lấy khung cửa, trợn mắt giận dữ gào:

 

“Cô định làm gì?!”

 

Bà Cố cũng hét toáng lên, định lao vào can.

 

Tôi giơ tay chặn bà lại, lạnh nhạt nhìn Cố Đình An:

 

“Nhảy đi. Không nhảy không phải đàn ông.”

 

Cố Đình An đ.â.m lao đành phải theo lao, xấu hổ và giận dữ nhưng cũng cứng đầu cắn răng buông tay nhảy luôn.

 

Bà Cố phát điên vừa lăn vừa bò chạy xuống lầu.

 

Tôi thong thả xuống dưới, lúc tôi xuống đến nơi thì thấy Cố Đình An đang nằm dang tay dang chân thành hình chữ X trên tấm đệm hơi, tay còn đang run nhè nhẹ.

 

Bên cạnh là đội trưởng bảo vệ đang nói chuyện với mẹ anh ta:

 

“Cô Giang đã dặn chúng tôi chuẩn bị đệm sẵn mấy hôm trước rồi. Đảm bảo giám đốc Cố không bị gì đâu, bà yên tâm.”

 

Bà Cố lập tức nhào tới nắm tay tôi, khóc như hoa lê dính mưa:

 

“Trợ lý Giang, may mà có cháu… Chỉ cần cháu kéo được Đình An vượt qua tình trạng này, tôi cho cháu ba mươi triệu!”

 

Tôi bị tiền đập cho choáng váng đầu óc, không chút do dự đồng ý luôn.

 

Đây không phải là nhà tư bản, đây là cục vàng biết đi!

 

Tôi sa thải hộ lý, tự mình túc trực bên Cố Đình An, pha trà rót nước, bóp chân đ.ấ.m lưng.

 

Bác sĩ nói anh ta chỉ là tạm thời tê liệt thần kinh, nếu chịu tích cực phối hợp điều trị thì khả năng hồi phục vẫn rất cao.

 

Nghe đến đó, mặt Cố Đình An cuối cùng cũng có chút thay đổi nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi:

 

“Cô ấy không cần tôi nữa rồi, tôi đứng dậy được thì có ích gì?”

 

“Ích chứ! Anh đứng dậy được thì tôi khỏi phải dìu anh đi vệ sinh, khỏi phải chùi đ.í.t cho anh!”

 

Mặt Cố Đình An méo xệch:

 

“Gọi hộ lý tới, tôi không cần cô giúp!”

 

“Hộ lý nào chịu nổi anh? Cả ngày bò lê bò lết dưới đất, ai chẳng bị dọa cho bỏ chạy.”

 

“Thế tôi cũng không cần cô giúp!”

 

Tôi cười lạnh:

 

“Được, anh nhịn được thì cứ tự nhiên.”

 

Truyền mấy chai đường glucose vào người, anh ta bắt đầu nằm không yên.

 

Dùng đúng hai ngón tay duy nhất còn cử động được, anh ta bấm nút chỉnh độ cao giường, chỉnh tới chỉnh lui, hết nâng lên lại hạ xuống, vặn vẹo như cá mắc cạn mãi vẫn chưa thấy tư thế nào thoải mái.

 

Tôi ngồi ung dung trên sofa lướt điện thoại, giả vờ hoàn toàn không thấy ánh mắt muốn g.i.ế.c người của anh ta.

 

Loading...