Cứu Rỗi Quá Khứ, Thay Đổi Tương Lai - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-26 17:23:54
Lượt xem: 1,430
Việc thứ hai, tôi theo dõi một nhóm học sinh trường nghề hay trốn học đi chơi net.
Trùng hợp thay, hơn hai mươi năm sau, tôi từng đọc một bản tin cũ.
Một chuyên gia nông nghiệp cấp quốc gia trở về quê làm việc, sau đó bị hai tên côn đồ g.i.ế.c hại trong một vụ cướp của.
Quê hương của ông ấy, chính là nơi Bốc Tiểu Mai sinh ra.
Tôi âm thầm theo dõi hai tên đó, tìm cơ hội ra tay.
Cuối cùng, cơ hội đã đến.
“Cướp đây! Mau đưa hết tiền ra!”
Nửa đêm, hai tên côn đồ chặn một người đàn ông gầy gò trong con hẻm tối.
Người đàn ông không dám phản kháng, ngoan ngoãn giao nộp ví tiền.
“Khoan đã, điện thoại của ông cũng không tệ, đưa đây!”
Bất ngờ, người đàn ông kịch liệt chống cự.
Hai con d.a.o sắc lạnh lập tức giơ cao.
“Bốp!”
Tôi cầm một cây gậy gỗ, xuất hiện như một anh hùng.
Dao rơi xuống đất, hai tên côn đồ ôm tay đau đớn rồi bỏ chạy.
Tiếp theo là phần tính toán nhân quả.
Một chuyên gia hàng đầu, người đủ khả năng tác động đến nền kinh tế cả nước, có thể mang lại giá trị vô tận.
Nhưng tôi chỉ yêu cầu một thứ—một thân phận hợp pháp để tồn tại trên đời, cùng một số tiền lớn.
Mọi thứ đã sẵn sàng, bánh xe số phận bắt đầu chuyển hướng.
Lý Giang bị chủ nợ tìm đến tận cửa.
Mấy gã đàn ông xăm trổ lôi hắn ra, đánh cho mặt mũi bầm dập, tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp tòa nhà.
“Đại ca! Xin anh gia hạn thêm vài ngày, tôi thật sự không có tiền mà!”
Đáp lại hắn là một con d.a.o găm lạnh lẽo cắm phập xuống ngay bên tay.
“Bớt lải nhải đi! Hôm nay mà không trả được tiền, thì khỏi cần giữ lại cái tay này nữa!”
“Đừng! Đừng mà! Để tôi nghĩ cách…” Lý Giang hoảng loạn nhìn quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở góc phòng, nơi Bốc Tiểu Mai đang co rúm sợ hãi.
“Các anh bắt nó đi! Con nhóc này xinh lắm, sau này chắc chắn kiếm được nhiều tiền cho các anh!”
Mấy tên tay sai liếc nhìn nhau, một gã cười nham nhở rồi bước tới, túm lấy Tiểu Mai.
“A—! Mẹ! Mẹ ơi! Cứu con!”
Cô bé hét lên, giãy giụa điên cuồng, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Mẹ cô thì sao?
Bà ta chỉ lặng lẽ đỡ Lý Giang dậy, quay mặt đi, không dám nhìn con gái mình.
Trong ánh mắt Tiểu Mai, chút hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.
“Đợi đã!”
Tôi bước lên, không hề né tránh ánh mắt sắc lạnh của mấy tên côn đồ.
“Hắn nợ bao nhiêu?”
Tên cầm đầu giơ tay ra, ra hiệu một con số.
“Sao? Cô định trả thay hắn à?”
Tôi quay sang nhìn Lý Giang.
“Tôi có thể giúp ông trả nợ.”
Mắt hắn lập tức sáng lên.
“Nhưng… tôi muốn cô bé đó.”
Tôi chỉ vào Bốc Tiểu Mai.
Mấy tên côn đồ thoáng chần chừ rồi buông tay.
Cô bé lập tức lao vào lòng tôi, cả người run rẩy dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-qua-khu-thay-doi-tuong-lai/chuong-4.html.]
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi.
Tôi trả hết nợ cho Lý Giang, làm thủ tục chuyển hộ khẩu của Bốc Tiểu Mai sang tên tôi.
Từ nay trở đi, cô bé không còn bất kỳ quan hệ nào với bọn họ nữa.
“Tiểu Mai! Con gái của mẹ!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trước khi rời đi, mẹ cô bé bật khóc nức nở, gọi với theo.
Nhưng Tiểu Mai không quay đầu lại.
Cô bé chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y cái túi nhỏ của mình, nắm chặt lấy vạt áo tôi, từng giọt nước mắt rơi xuống không ngừng.
Tôi xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi:
“Em có trách tôi không?”
Cô bé ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa sụt sịt, nước mắt nước mũi dính đầy áo tôi.
“Hu hu… Hà Bất Khí, bây giờ em không còn mẹ nữa rồi.”
“Chị… chị có thể làm mẹ của em không?”
“…”
Chuyện này cũng không cần đảo lộn đến mức vậy đâu nhỉ.
…
Tôi sao chép phiên bản nâng cấp của trang web danh bạ cho Hắc ca, còn tiện tay tặng kèm một bộ sưu tập game nhỏ.
Hắn vui vẻ nhận lấy, thuận miệng đồng ý giúp tôi một chuyện.
“Giúp tôi trông chừng Lý Giang, tôi muốn hắn sống không bằng chết.”
Hắn nhướn mày, có vẻ bất ngờ:
“Cô em này cũng ác đấy. Hắn đã làm gì đắc tội với em?”
“Báo thù cho mẹ tôi.”
Anh Hắc sững người, sau đó nghiêm túc gật đầu.
“Một khi đã dính vào cờ b.ạ.c thì không dứt ra được đâu. Hắn đã tiêu rồi, em cứ chờ mà xem.”
Tôi không định chờ.
Tôi phải rời khỏi nơi này, mang theo Bốc Tiểu Mai.
“Chúng ta đi đâu ạ?”
Trên chuyến tàu rời khỏi trấn nhỏ này, Tiểu Mai rúc vào tôi, nắm chặt vạt áo không buông.
Tôi vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trên trán cô bé, nhẹ giọng đáp:
“Đến Hải Thị.”
Cô bé tiếp tục tò mò truy hỏi:
“Đến đó làm gì?”
“Tôi phải tìm một người.”
“Tìm ai?”
“Hà Nhị!”
…
Cậu thiếu niên da ngăm đen quay đầu lại, nhíu mày.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi nhìn cậu, lòng tràn đầy xúc động, khẽ mỉm cười.
“Tôi tên là Hà Bất Khí, mới chuyển đến đây.”
Cậu ta lộ vẻ khó hiểu.
“Ồ… tôi quen chị à?”
“Bây giờ thì quen rồi.”
Cậu gãi đầu, đạp xe đi xa dần.
Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng đầy sức sống của cậu, hốc mắt bất giác nóng lên.
Bây giờ ba tôi vẫn có thể chạy nhảy, vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn tràn đầy sức sống—thật tốt.