CỬU ÂM TỤ SÁT - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:41:48
Lượt xem: 568
5.
Bà nội Thanh Vũ trả lời nhanh chóng.
[Nơi dưỡng thi âm khí hội tụ, rắn và côn trùng sẽ không sinh sống.]
[Chỗ nghĩa trang đó cô đào xuống chín tấc, đất mềm xốp có màu đỏ.]
[Cô có thể chạm vào đất đỏ đó, lạnh đến thấu xương.]
[Nơi này hội tụ chín ngọn núi, âm khí và sát khí.]
[Cô chôn một chai nước ở đây, mấy giờ sau cho gà vịt ăn. Nếu âm khí xâm nhập vào cơ thể, sinh vật sống sẽ đau bụng và c.h.ế.t ngay lập tức.]
Tình cờ bên trong túi có một chai nước khoáng, tôi quay đầu nhìn Trình Hiên đang ngơ ngác ngồi trên tảng đá, vô tình đi về phía nghĩa trang.
Ngày mai quan tài sẽ được khiêng đi chôn cất, đường núi gập ghềnh lại đuợc dọn rất sạch sẽ.
Một số tảng đá lớn và gỗ mục đã được vứt sang một bên, mấy cái hố cũng được lót bằng ván gỗ.
Tôi không tốn nhiều sức lắm đã đi đến rìa nghĩa trang.
Bởi vì là nơi an táng nên đặc biệt được dọn sạch sẽ.
Đó là một khu vực cát cực kỳ trống trải.
Ở giữa là một hình tròn khoảng bốn mét vuông được bao xung quanh bởi đá.
Có bia mộ, đá, xi măng và những thứ khác chất đống xung quanh.
Hmm, có vẻ như nó mát hơn những nơi khác.
Nhưng tôi không mang theo dụng cụ đào nào, lục lọi trong túi thì thấy một chiếc gương vuông nhỏ.
Hóa ra đất rất mềm, gần như không cần tốn sức, tôi đào được một cái hố nông.
Nhưng rõ ràng đất có màu nâu.
Đó chính là loại đất có thể tìm thấy ở những cánh đồng bình thường.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật ngu ngốc khi tin vào lời nói của cư dân mạng này.
6.
[Cô là đồ lừa đảo!]
[Đất màu nâu, đây là tát vào mặt sao?]
Kẻ nói dối không những không chột dạ mà còn rất kiêu ngạo:
[Đánh cái đầu cô!]
[Chín tấc!]
[Một tấc 3,3 cm, cô đào lên nhiều nhất một tấc!]
[Xong rồi, xong rồi, cô thật ngu ngốc, cô nhất định sẽ không sống sót qua nổi đêm thất đầu hồi hồn.]
Tôi tức giận đến đỏ mặt, cánh tay như muốn tạo ra vòng lửa.
Tôi ước gì thứ tôi đào không phải là đất mà là khuôn mặt của bà nội Thanh Vũ.
Cô mới là người ngu ngốc nhất, cô là người ngu ngốc nhất, cả gia đình cô đều ngu ngốc!
"Rắc!"
Chiếc gương đào phải thứ gì đó cứng.
Tôi dừng lại, phát hiện ra đào xuống tí nữa đất ở phía dưới quả thực có màu đỏ.
Nó có hai màu đỏ và đen, cầm trên tay lạnh thấu xương, giống như đang cầm một mảng băng.
Cái lạnh lan từ đầu ngón tay lan đến cả người, khiến tôi run lên vì lạnh.
Tôi dùng tay đào đất và đào ra một viên đá màu đỏ đen có kích thước bằng ngón tay cái.
Nhìn giống ngọc nhưng không phải ngọc, trông giống đá nhưng không phải đá.
Chỉ mới đào được một lúc, các ngón tay của tôi đã lạnh cứng.
Nó giống như việc xây người tuyết trong tuyết vào một ngày lạnh giá mà không đeo găng tay.
Tôi lấy điện thoại ra rũ rẩy để chụp ảnh, lòng tràn ngập sợ hãi.
Vừa gửi ảnh hòn đá, Bà nội Thanh Vũ nhanh chóng gõ hai chữ lên màn hình:
[Mẹ kiếp! Chạy đi!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-am-tu-sat/chuong-2.html.]
7.
Tôi ngày thường khá hung hăng.
Về cơ bản, càng có nhiều người yêu cầu tôi làm điều gì đó thì tôi càng làm ít hơn.
Nhưng hôm đó không hiểu vì sao, nhìn thấy tin nhắn, tôi bỗng thấy lạnh dọc sống lưng.
Trực tiếp đứng dậy, đến giày cũng không kịp mang.
"Thanh Di, sao em lại chạy!"
Nhìn thấy tôi hoảng hốt, giống như có chó đang đuổi theo tôi.
Trình Hiên rất kinh ngạc, đứng dậy lấy khăn giấy lau mồ hôi cho tôi.
"Đừng sợ, có anh ở đây, có chuyện gì vậy?"
Tôi lấy điện thoại ra cho anh xem ảnh, cùng trò chuyện.
Sắc mặt Trình Hiên lập tức tối sầm.
"Ngôi mộ này là do Chú bảy tự mình chọn ra."
“Mấy ngày nay ông ấy làm việc vất vả nhất, bận rộn trong ngoài, lo lắng rất nhiều việc.”
"Loại người tâm thần này mà em còn muốn nói chuyện.”
Trình Hiên càng nói càng tức giận hơn?"
Anh ấy là một sinh viên khoa học, anh ấy rất coi thường những điều kỳ lạ như vậy.
Hơn nữa, anh có mối quan hệ sâu sắc với ông nội của mình.
Nghe tin ông nội sẽ biến thành cương thi khiến mắt anh đỏ hoe vì tức giận.
"Xóa bức ảnh đó đi và đừng nói những điều vớ vẩn như thế này nữa!"
"Trình Hiên, em nghĩ cô ấy..."
"Đừng nói nữa!"
Trình Hiên cau mày, dùng sức kéo cổ tay tôi một chút.
Không nói một lời, anh nhanh chóng kéo tôi về phía trước.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi hiếm khi thấy anh ấy như thế này nên tôi hơi sợ.
Tôi chỉ có thể im lặng theo anh trở về lĩnh đường.
8.
Thấy chúng tôi quay lại, mẹ chồng hùng hăng liếc xéo tôi một cái.
Tôi xấu hổ ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, cảm thấy rất phức tạp.
Bố mẹ chồng tôi chưa bao giờ thích tôi cho lắm.
Mặc dù khi kết hôn tôi không thách cưới, phòng tân hôn cũng nhà tôi ra tiền.
Nhưng mẹ chồng cho rằng những điều này đều có lý, con trai mình rất có sức hút.
Bà ấy cho rằng tôi lười biếng, thiếu sức sống và tiêu nhiều tiền.
Chúng tôi ghét nhau nhìn chó với mèo và hiếm khi qua lại.
Nếu tôi nói chuyện xảy ra trên mạng, có lẽ tôi sẽ bị mắng chết.
Nhưng không nói ra, nhỡ đâu, đó là sự thật thì sao?
Tôi không thể điều gì đó xảy ra với cả gia đình mình!
Nghĩ đến đây, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Bức ảnh đã bị Trình Hiên xóa, nhưng Bà nội Thanh Vũ của bạn đã gửi cho tôi một loạt tin nhắn riêng.
[Đáng chết! Ngọc mà cô nhặt được là ngọc hàm, trước đây đã bị nhét trong miệng của một người chết.]
[Ngọc hàm của cô gần như bị sát khí bao quanh, vừa nhìn là biết được ngậm trong miệng của một cương thi.]
[Dưới nghĩa trang còn có một ngôi mộ, gia đình cô địn
h chôn quan tài lên trên đầu người khác!]
Tôi run rẩy trả lời tin nhắn của cô ấy;
[Tôi vẫn còn giữ viên đá đó trong túi.]
[Chồng tôi, nhà chồng đều không tin tôi.]