Cung Nữ Lớn Tuổi - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-01-29 15:33:07
Lượt xem: 862
Đợi đến khi gà gáy canh ba, nàng tỉnh giấc, thấy Ân tú tài ngủ trên hai chiếc ghế ghép lại với nhau.
Tay áo xắn lên, chàng cuộn tròn người lại ngủ thiếp đi.
Một cánh cửa trong lòng nàng lặng lẽ hé mở.
Ngọn gió thoảng qua, khẽ lay động mặt hồ phẳng lặng.
Từ sau hôm đó, nàng không gọi chàng là "tú tài" nữa.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chàng là phu quân của nàng, là nam nhân của nàng.
Chàng là "Hoài Ân".
Hoài Ân tỉnh dậy, không thấy nàng đâu.
Chàng đẩy cửa ra, thấy khói bếp đang bốc lên nghi ngút.
Nàng búi tóc gọn gàng, mặc áo vải màu nhạt, đeo tạp dề, đang bận rộn nấu nướng.
Nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười với Hoài Ân, nói: "Ăn cơm thôi."
Bữa sáng là cháo ngô, ăn kèm với trứng gà còn sót lại từ hôm qua.
Món dưa muối không đủ mặn mà, nhưng giòn tan, là do nàng dậy sớm vội vàng muối.
Chẳng bao lâu sau, tỷ tỳ nàng dẫn theo các cháu đến.
Chỉ trong một ngày, mái nhà đã được sửa sang lại, chuồng gà được xây lên, giữa sân được trồng một cây mai đỏ nhỏ.
Nàng nói, vài năm nữa, hoa sẽ nở.
Tuyết đọng trên hoa mai là thứ tuyệt vời nhất để pha trà.
Đêm đó, hai người mới thực sự động phòng.
Cảm giác này hoàn toàn khác với khi nàng ở bên Tiết Tuấn Kiệt.
Hoài Ân vụng về, lóng ngóng, thậm chí còn không biết hôn.
Nàng còn chưa kịp đỏ mặt thì chàng đã đỏ bừng như quả táo chín mùa thu.
Ngay cả đôi tay vuốt ve cũng run rẩy.
Lần đầu tiên của hai người không được trọn vẹn.
Lúc này nàng mới biết, chàng và cô nương thanh mai trúc mã kia thậm chí còn chưa từng hôn nhau.
Đêm đó, nàng ngủ trong vòng tay chàng.
Trong lòng nàng dâng lên một nỗi áy náy khó tả, nhưng lại cảm thấy thật an tâm.
Một khoảng thời gian sau đó, nàng thường xuyên vào thành.
Nàng đi từ lúc trời còn chưa sáng tỏ, và vội vã trở về trước khi trời tối.
Nàng đều kể với Hoài Ân những việc mình đã làm.
Ban đầu, nàng tưởng rằng chàng sẽ không đồng ý.
Nào ngờ đâu, chàng chỉ thở dài nói rằng để nàng theo chàng đã là thiệt thòi lớn rồi, không có lý nào lại kéo nàng cùng chịu khổ.
Chàng bảo nàng cứ làm những gì mình muốn.
Nàng vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy chàng hôn thật mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chàng bỗng chốc đỏ bừng mặt.
Hôm đó, nàng về nhà sớm, thấy Hoài Ân luống cuống như gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm, vội vàng giấu đi thứ gì đó.
Nàng cười cười, nũng nịu đòi xem, rồi mặt nàng cũng đỏ bừng lên.
Nàng chỉ vào hình vẽ nam nữ trong cuốn sách cũ kỹ, hỏi một người học rộng tài cao như chàng sao lại xem loại sách này.
Chàng lúng túng xoa tay, ấp úng nói là để học hỏi.
Đêm đó, cuối cùng nàng cũng biết chàng đã học được những gì.
Chiếc giường vốn đã ọp ẹp, nay lại bị lay động đến mức kẽo kẹt phát ra tiếng "cọt kẹt" liên hồi.
Thật là đáng xấu hổ.
Nàng cảm thấy toàn thân như muốn tan ra, hết lần này đến lần khác được chàng đưa lên đỉnh điểm của hạnh phúc.
Nàng cười nói: "Tú tài của ta học hư rồi."
Cuộc sống dần dần khá lên.
Mọi thứ tốt đẹp đến mức nàng cứ ngỡ như mình đang mơ.
Một ngày nọ, nàng bảo Hoài Ân chuyển tất cả đồ đạc trong nhà lên xe.
Nàng giao lại đàn gà, vườn rau và cả cây mai đỏ cho tỷ tỷ chăm sóc.
Nói rồi, nàng dắt la lên đường, cùng chàng tiến vào thị trấn.
Điểm đến là một cửa tiệm.
Cửa tiệm có hai tầng, nằm ở ngay ngã tư đường, người qua lại tấp nập.
Mặt bằng chỉ có một gian, nhưng tầng trên có thể ở, tầng dưới có thể buôn bán.
Nàng mua lại cửa tiệm này với giá mười lăm lượng bạc.
Nàng ép giá rất mạnh, chủ cũ của cửa hàng tức giận đến mức dọn sạch toàn bộ bàn ghế, nồi niêu, xoong chảo trong tiệm.
Vì vậy, nàng phải mua sắm lại mọi thứ.
Ban đầu nàng định thuê một cửa tiệm trước, rồi từ từ tính toán sau.
Nhưng giá cả ở đây rẻ hơn nàng dự kiến rất nhiều.
Nàng quyết định mua đứt luôn.
Tầng trên tuy hơi chật, nhưng vẫn tốt hơn căn nhà tranh xiêu vẹo của nhà Hoài Ân, coi như cũng giải quyết được vấn đề chỗ ở.
Trong tay nàng không còn nhiều vốn để kinh doanh.
Nhưng mua sắm nồi niêu, xoong chảo, gạo thịt thì vẫn đủ.
Nàng nghĩ đến những dự định còn dang dở ở kinh thành, có lẽ ở nơi nhỏ bé này, nàng có thể thực hiện được.
Có kinh nghiệm từ những ngày tháng ở kinh thành, lần này nàng không còn nóng vội nữa.
Nàng đánh xe, miệt mài vào thành, không biết đã đi bao nhiêu chuyến.
Nàng tìm hiểu giá cả, thị hiếu của khách hàng nơi đây,...
Nàng chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cuối cùng phải nhờ đến quan phủ can thiệp mới mua được cửa tiệm này.
Ban đầu, nàng dự định mở một quán bán hoành thánh.
Nhưng sau khi xem xét một vài cửa hàng khác, nàng nhận thấy người dân ở đây thích những quán ăn có khẩu phần lớn, ít ai để ý đến nước dùng hay hương vị.