Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cung nữ Lâm Bất Cai - 11

Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:16:38
Lượt xem: 1,147

Nhưng ta nghĩ một chút ít này nhất định sẽ làm cho mấy cung nữ kia da thịt kém đi vài phần.

Lăng Nguyệt cầm lấy cái lọ trong tay ta và đặt xuống chiếc bàn thấp thấp bên cạnh, nhưng đôi mắt của ngài ấy vẫn dán chặt vào ta.

“Bọn họ nói không sai, món canh mê hồn của nàng cũng không tệ...” Giọng nói khàn khàn thật khó tả.

Những gì ma ma đã dạy ta ngày hôm qua, tối đêm nay ta không thể dùng được.

Vì quá đau nên ta chỉ biết ôm lấy Lăng Nguyệt, cái gì là cung phụng, cái gì là làm vừa lòng ta đều quên hết.

Nhưng Lăng Nguyệt thỉnh thoảng lại gọi “A Mộ” những tiếng gọi rời rạc này khiến cơ thể ta vốn đã bất lực lại càng thêm cứng đờ ra.

Ta chợt nhớ đến lúc hoàng thượng còn giữ thân phận của Hồ đại nhân đã từng nói bản thân sắp thành thân rồi.

Ta không biết cuối cùng thì mình đã ngủ thϊếp đi như thế nào, khi ta tỉnh dậy thì Lăng Nguyệt đã thượng triều từ sớm.

“Đêm qua ta nghe nói rằng một vài cung nữ nhìn thấy ma và tất cả họ đều hoảng sợ đến phát điên.” Linh Lung nói khi nàng ấy đang chải chuốt cho ta với vẻ mặt khinh bỉ.

Lúc đầu ta không hứng thú, nhưng khi nghe nàng ấy nói điều này ta có hơi ngạc nhiên.

Có thể khiến nàng ấy cười trên nỗi đau người khác như vậy, nghĩ lại những cung nữ gặp phải ma quỷ lại là những cung nữ hôm qua đã nói ra những lời sàm bậy ấy.

Ta nhớ ra điều gì đó và bất chợt nhìn qua chiếc bàn thấp đã đặt canh mê hồn của ta.

Chiếc lọ đã biến đâu mất.

Liều thuốc tối qua ta điều chế có chút nhẹ, chắc chắn không tới mức làm người khác phát điên.

May là Linh Lung nói rằng những cung nữ đó được sắp xếp ở trong cung, sau này sẽ không lo về ăn uống, điều này khiến ta cảm thấy khá hơn một chút.

Ta nghĩ về tiếng gọi “A Mộ” đêm qua, lần đầu tiên ta có cảm giác những món ăn đặt trên bàn thật vô vị.

May là Lăng Vân Nhi sẽ đến đây ngay khi dung xong bữa sáng.

Ta hỏi Lăng Vân Nhi: “Công chúa, người có biết một người A Mộ không?”

Lăng Vân Nhi cau mày và dường như đã suy nghĩ rất lâu trước khi lắc đầu một cách dứt khoát.

Trong dự đoán của ta, những người như Lăng Nguyệt nhất định sẽ giấu kín tâm tư của mình, đừng ai nghĩ có thể moi ra được.

Đó là do ta chưa thấu tình đạt lý, là do lòng tham của ta.

Lúc đầu ta chỉ nghĩ thay thế ai đó vào cung, khi vào cung chỉ cần cố gắng sống những ngày tháng êm đềm bình thường là được.

Sau đó, lại gặp phải Lăng Vân Nhi, rồi lại nghĩ rằng chỉ cần ở bên cạnh nàng ấy cả đời là được.

Rồi sau này khi ta thầm thích Hồ đại nhân, trở thành Lâm tần, phát hiện Hồ đại nhân lại chính là hoàng thượng, đây quả thực là chuyện ta trước giờ chưa từng dám mong cầu tới.

Ta thực sự có chút tức giận vì Lăng Nguyệt đã gọi tên người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-nu-lam-bat-cai/11.html.]

Ta biết điều này là sai, nhưng ta thậm chí vẫn chưa ăn được hai miếng, đã cảm thấy tức giận hành động này đã khiến Lăng Vân Nhi phải hoảng sợ.

Lăng Vân Nhi đặt một miếng thịt vào bát, dỗ dành ta: “Ăn thịt nào, ăn thịt vào để có tiểu bảo bảo.”

...

Đôi đũa ta vừa định đặt xuống đã rơi trên đất.

12.

Ta nghĩ rằng Lăng Nguyệt chỉ vô tình gọi tên A Mộ.

Cho đến khi Lăng Nguyệt cứ gọi từ ngày này qua ngày khác, ta cũng không có cách nào tiếp tục lừa dối bản thân mình nữa.

Mọi người đều nói chỉ có một mình ta được hoàng thượng sủng ái, chỉ trong vỏn vẹn một tháng đã được thăng từ Lâm tần lên Lâm phi.

Không ai biết rằng ở trước mặt ta Lăng Nguyệt lại gọi ta bằng tên của người khác, cũng không ai biết tại sao ta lại là Lâm Phi mà không phải Khâu Phi.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Những điều này ta đều hiểu, nhưng chỉ là cái gì ta cũng không dám nói và cái gì cũng không dám hỏi.

Ta chỉ muốn dành trọn thời gian ban ngày cho Lăng Vân Nhi, dành thời gian vào ban đêm cho Lăng Nguyệt là đủ.

Nhưng ta đến cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Ta thích Lăng Nguyệt rất nhiều, ta có thể không cần hỏi tại sao ngay từ đầu ngài ấy lại nói dối mình họ Hồ và cũng không cần hỏi ngài ấy A Mộ là ai.

Nhưng ta không thể nhịn được khi nghe ngài ấy gọi tên người khác bên tai mình hết lần này đến lần khác được.

Lăng Nguyệt cũng cảm nhận ra ta có chuyện gì đó, những đầu ngón tay lạnh lẽo của ngài ấy vuốt ve khuôn mặt ta.

“Đau không?”

Có một sự thận trọng hiếm thấy trong giọng nói của ngài ấy. Nhưng mà sự thận trọng này không phải dành cho ta, mà dành cho A Mộ đó.

Ta cắn chặt môi dưới, kìm giọt nước mắt đang chực trào ra, giả vờ dửng dưng không quan tâm: “A Mộ, A Mộ có phải là người hoàng thượng thương nhớ không?”

Lăng Nguyệt tiếp tục nằm trên giường, một tay chống đầu nhìn ta, như thể có hàng ngàn ánh sao trong mắt ngài ấy.

 

Ta nhìn thấy một nụ cười trong mắt ngài ấy, như thể câu hỏi này của ta đã chạm đúng tiếng lòng của ngài ấy vậy.

Lăng Nguyệt đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán ta, gật đầu.

Ta vốn giả vờ thờ ơ đã gục mặt xuống ngay lập tức, hóa ra Lăng Nguyệt thực sự đã có người mình thích, không ngờ chính bản thân ngài ấy lại thừa nhận điều này, nó khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Vậy tại sao hoàng thượng không đón nàng ấy vào cung?” Ta cũng không biết mình muốn biết cái gì nữa.

 

Loading...