CON TRAI TÔI KẾT HÔN, TÔI LÀ MẸ CŨNG KHÔNG THÔNG BÁO - 5
Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:21:25
Lượt xem: 672
Sắc mặt Lý Phi chuyển từ đỏ sang tím, từ tím sang xanh.
Còn Lý Cẩm Trạch, mặt mũi cứng đờ, chẳng nói nên lời.
"Ba người các người, sau này đừng bao giờ tìm tôi nữa!
Tôi nghi ngờ sâu sắc rằng các người là vận xui của đời tôi!
Bằng không, tại sao tôi kết hôn bao năm mà không ngày nào được yên thân?
Giờ đây, một mình tôi lại sống vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào hết!"
Lý Phi tức đến mức toàn thân run rẩy, hồi lâu mới lên tiếng:
"Cao Lan Chi!
Nếu em đã không nể tình cũ, vậy cũng đừng trách anh không nể mặt!"
Tôi ghét bỏ phất tay xua xua trước mũi:
"Mùi gì mà tanh hôi thế này?
À, thì ra là một tên đàn ông cặn bã đang phun phân.
Thật ghê tởm quá đi!"
Tôi quyết định ngày mai sẽ đi chùa thắp hương.
Một ngày gặp đủ ba gã đàn ông xui xẻo, không đi rửa vận đen thì chịu sao nổi?
Khi tôi trở về từ ngôi chùa, trời đã tối.
Tôi đặt một bữa đại tiệc trên Meituan, rồi lấy ra một chai rượu vang từ cốp xe.
Hôm nay tôi muốn tự thưởng cho mình một bữa tối thịnh soạn.
Nhưng khi đến trước cửa nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi c.h.ế.t sững.
Trên tường bị xịt đầy sơn đỏ:
【NỢ TIỀN THÌ TRẢ!】
【THAM Ô TÀI SẢN HÔN NHÂN, CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY!】
【LÃO TỬ CÀY CỰC CẢ ĐỜI, TÀI SẢN LÀ ĐỂ CHO CON TRAI!】
Chữ viết nguệch ngoạc, nhưng màu sơn đỏ chói mắt như máu.
Tôi lập tức đoán được thủ phạm.
Vừa rút điện thoại ra định báo cảnh sát, thì Lý Phi giật lấy.
Cùng lúc đó, một lưỡi d.a.o lạnh lẽo kề sát cổ tôi.
Người cầm d.a.o chính là Lý Cẩm Trạch.
"Mẹ!
Mẹ biết rõ con sắp cưới vợ, đang cần tiền nhất.
Vậy mà mẹ lại lấy số tiền bố con vất vả kiếm được để mua nhà, mua xe, rồi còn tiêu xài phung phí khi đi du lịch?
Mẹ thử nhìn xem, có bà mẹ nào lại không nghĩ cho con mình?
Bố mẹ nhà người ta đều chuẩn bị sẵn tất cả cho con, mẹ thì sao?"
Lưỡi d.a.o mỏng manh áp sát cổ tôi, tạo ra một cảm giác áp bức lạnh lẽo.
Tôi cố kiềm chế cơn tức giận, tìm cách đánh lạc hướng nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"A Trạch, tôi suýt quên mất.
Tiền sính lễ, tiệc cưới, hôn lễ... tất cả đều là mẹ ruột cậu chi trả à?
Bà ta có vẻ giàu có đấy nhỉ?"
Nghe nhắc đến Trương Phương, tay cầm d.a.o của Lý Cẩm Trạch khẽ run.
"Mẹ đừng nhắc đến con mụ xui xẻo đó!
Lúc nhỏ bà ta bỏ rơi con.
Giờ bệnh tật đầy người, tưởng rằng bỏ hết số tiền dành dụm để tổ chức đám cưới cho con thì con sẽ mềm lòng mà nuôi dưỡng bà ta à?"
Tôi đột nhiên chẳng biết nói gì.
Đáng ra tôi phải vui mừng khi thấy Trương Phương bị ghẻ lạnh.
Nhưng nhìn đứa con trai tôi nuôi nấng bao năm trở nên vô ơn, bạc bẽo đến thế này, tôi chỉ thấy lạnh sống lưng.
"Một đám cưới, chi phí lên đến cả trăm ngàn tệ.
Vậy mà trong mắt con, đó lại là chuyện không đáng nhắc đến sao?"
Lý Cẩm Trạch cau mày, trợn mắt khó chịu:
"Bà ta sinh con ra, thì phải bù đắp cho con.
Giờ chỉ là chuộc lỗi thôi, có gì đáng để cảm kích?"
Tôi không muốn tranh cãi với nó về chuyện đó nữa.
Nhân lúc nó đang kích động, tôi nhẹ nhàng đẩy lưỡi d.a.o ra khỏi cổ mình.
"Tôi không quan tâm chuyện giữa cậu và mẹ ruột cậu .
Nhưng tôi và nhà họ Lý chúng ta đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi."
Lý Phi nhìn quanh, rồi bất ngờ quỳ xuống.
"Lan Chi, chuyện này không liên quan đến A Trạch.
Là lỗi của anh!
Anh tham lam nên bị Trương Phương lừa gạt.
Anh xin em!
Nể tình những năm qua, anh với con trai đều thật lòng với em, hãy cho chúng anh một cơ hội nữa."
Tôi với Lý Phi không phải không có tình cảm.
Một người phụ nữ bị bạn trai phản bội, gia đình ruồng bỏ, tuổi tác ngày càng lớn.
Một người đàn ông bị vợ cũ phản bội, bị người đời chê cười, phải một mình nuôi con.
Chúng tôi đều từng bị tổn thương, vì thế khi đến với nhau, cả hai đều dè dặt và trân trọng đối phương hơn.
Nhưng, dù tình cảm có tốt đến đâu, cũng không thể chịu đựng sự bào mòn như thế này.
Từ khoảnh khắc hắn và Trương Phương ngồi ngay ngắn trên sân khấu, nhận trà từ con dâu, hắn đã hoàn toàn trở thành người xa lạ với tôi.
Nhưng họ có d.a.o trong tay, còn tôi lại yếu thế hơn.
Tôi buộc phải vờ như đang hồi tưởng lại những ngày tháng vất vả nhưng ấm áp trong quá khứ.
Khi thấy cả hai chìm đắm trong hoài niệm, tôi lập tức lao về phía cầu thang, khóa chặt cửa cầu thang lại.