Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON TRAI MANG HỌ CHA, CON GÁI GIỮ MẠNG MẸ - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2025-02-10 10:18:31
Lượt xem: 1,919

Không uống canh Mạnh Bà, đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo lắm.

San San ngồi bên cạnh mặt mày đầy áy náy: "Mẹ, bố mẹ sẽ không ly hôn thật đấy chứ? Con không cần căn nhà đó đâu, gia đình mình sống hòa thuận là được rồi."

Tôi an ủi con bé: "Chuyện nhỏ, sau này mẹ sẽ cho con nhiều hơn nữa."

Tôi còn bảo con bé mở tài khoản chứng khoán, dựa vào trí nhớ bảo nó chú ý đến mấy mã cổ phiếu, cho nó năm mươi vạn để thử sức.

Còn bảo nó tranh thủ thời gian rảnh học thêm về làm và dựng video.

San San là đứa trẻ ngoan ngoãn, tuy không hiểu tại sao nhưng vẫn làm theo từng li từng tí.

13

Tin tôi và lão già ly hôn lan truyền về quê như gió, mẹ chồng tôi dẫn theo bác gái cả hùng hổ kéo lên thành phố.

Chưa kịp để tôi giải thích, Bân Bân đã nhào vào lòng bà nội: "Bà ơi, bà đưa con đi đi, con sống không nổi ở nhà này nữa rồi."

"Ngày nào cũng phải rửa bát lau nhà, chẳng còn chút tôn nghiêm nào của đàn ông."

"Mẹ suốt ngày bỏ đói con, bà xem, con gầy đi nhiều rồi."

Vừa nói vừa giơ cái tay mũm mĩm lên cho bà xem, mỡ ở bắp tay lắc lư thấy rõ.

Mẹ chồng tôi lập tức rơi nước mắt: "Cháu ngoan của bà, đừng sợ, bà đến rồi, xem ai dám bắt nạt cháu?"

Nói rồi bà lườm San San một cái sắc lẹm, rồi lại liếc xéo tôi.

Rõ ràng là San San run lên, nhìn tôi cầu cứu. Tôi mỉm cười với con bé, ra hiệu cho nó yên tâm.

San San biết bà nội không thích nó, từ khi nó mới sinh ra bà đã muốn cho nó đi, thậm chí còn "vô tình" làm mất San San một lần.

Bảo là dẫn San San đi chợ, mua cho nó cái bánh rán rồi bỏ nó lại chợ một mình đi xem hát.

San San thật thà, cứ đứng im ở đó đợi, ai dắt cũng không đi, cuối cùng chặn bà lại được trên đường bà về làng, lẽo đẽo theo bà về nhà.

Kiếp trước tôi cũng giống mẹ chồng, không muốn cho San San học hành, muốn nó đi làm sớm để phụ giúp gia đình.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Không ngờ San San lại học giỏi, cấp ba được tuyển thẳng, đại học được tuyển thẳng, sắp tới cao học cũng được tuyển thẳng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Không thể bắt nó bỏ học được, hơn nữa bác gái cả lại hết lòng ủng hộ San San học hành, còn lén lút giúp đỡ nó.

Kiếp trước tôi còn chê bác gái cả lắm chuyện, bây giờ thì tôi thật lòng biết ơn chị ấy.

Mẹ chồng tôi lạnh lùng quan sát xung quanh: "Cả lũ đều hồ đồ, hay là bị ma quỷ ám rồi?"

14

"Con gái phải làm việc nhà, con trai phải nối dõi tông đường, đó là lẽ trời."

"Đàn ông làm việc nhà thì ra ngoài sao ngẩng mặt lên được? Dù có cưng chiều con gái đến mấy, đến nhà người khác nó cũng phải làm việc quần quật thôi."

"Tay đàn ông là quý giá, để làm việc lớn. Tay đàn bà thì phải cầm chổi, cầm xẻng, cầm bút làm gì? Tốn tiền vô ích!"

"Còn nữa, tiền bạc trong nhà phải để dành cho Bân Bân lấy vợ, cô lại mua nhà cho con nhãi ranh đó làm gì? Mau đi trả lại ngay."

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia quỳ xuống! Nói, mày cho mẹ mày uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Đi học mấy năm, học được cái trò quyến rũ người khác, còn bày đặt tính kế em trai mình nữa hả?"

"Mơ đi, trừ khi tôi chết."

San San sợ hãi nhưng vẫn theo thói quen ngoan ngoãn bước tới chịu phạt.

Tôi đưa tay cản nó lại: "Không phải con có lớp học online sao? Đến giờ rồi, về phòng học bài đi!" "A? Dạ dạ!" San San hiểu ý, nhưng vẫn lo lắng cho tôi, chậm chạp quay về phòng.

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, dám cãi lời hả?" Mẹ chồng tôi đứng dậy ném cây gậy về phía San San.

Bà già này, thân thủ còn nhanh nhẹn lắm, bác gái cả chăm sóc bà tốt thật.

"Mẹ, mẹ bớt giận, để San San đi học."

Mẹ chồng tôi hất mạnh tay tôi ra: "Cô đừng có lấy chuyện học hành ra làm cái cớ, con gái con đứa, học giỏi đến mấy cuối cùng cũng lấy chồng sinh con, học hết tiểu học biết đi chợ là đủ rồi."

"Bân Bân thì khác, là đàn ông phải gánh vác việc lớn, không được để nó khổ sở, phải nâng niu chiều chuộng nó."

"Cô thì hay rồi, đuổi nó vào cái phòng tối tăm mặt mũi, gầy trơ xương ra thế kia, nhỡ có mệnh hệ gì, tôi biết ăn nói sao với ông nội nó dưới suối vàng đây?"

Nói rồi bà ngã phịch xuống đất, vừa đ.ấ.m đùi vừa gào khóc.

"Tôi không còn mặt mũi nào mà sống nữa, cả lũ đều muốn tôi c.h.ế.t hết à..."

Giọng còn khỏe lắm, chắc sống dai lắm đây.

Loading...