Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Ý Ly Hôn - 2

Cập nhật lúc: 2025-01-20 04:38:40
Lượt xem: 1,214

 

Tôi kinh ngạc trợn to mắt. 

 

Người bạn của Lương Khoan nhận của người ta năm nghìn đồng, cô ta rốt cuộc đã gả cho một người giàu có thế nào? 

 

Thảo nào cha mẹ cô ta không đồng ý để cô ta ly hôn. 

 

Những gia đình công nhân bình thường thực sự không thể xoay được số tiền này. Nhưng tôi thì lại vừa khéo có đúng số tiền đó. 

 

Sổ tiết kiệm của tôi vừa tròn năm nghìn đồng, đây là số tiền tôi đã làm việc chăm chỉ suốt mấy năm trời, dậy sớm thức khuya, vất vả lắm mới tích góp được. 

 

Hiện tại đang là năm 1983, tiền lương mỗi tháng của Lương Khoan chỉ có 98 đồng. Cho dù không ăn không uống, muốn tiết kiệm được số tiền này cũng phải mất năm năm. 

 

Thấy tôi im lặng, Lương Khoan biết tôi không muốn, bởi đây thực sự không phải là con số nhỏ. 

 

Nhưng số tiền lớn như vậy, anh ta lại không thể xoay sở nổi trong lúc này. 

 

"Nguyệt Nga, Như Yên thật sự rất thảm. Cô ấy gọi điện cho anh, nói rằng người chồng mỗi lần uống rượu xong lại đánh cô ấy, còn cha mẹ cô ấy thì chẳng quan tâm." 

 

"Cô ấy từng giúp anh, nghe cô ấy nói như vậy, anh thực sự không đành lòng." 

 

"Em biết mà, lương của anh không cao, cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu. Trong khu nhà, các chị dâu đều nói gần đây em bán hàng rong kiếm được không ít tiền." 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

"Em lấy ra một ít, chúng ta giúp cô ấy đi." 

 

Nghe đến đây, tôi nhíu mày. 

 

Sau khi được thăng chức Phó trưởng phòng, Lương Khoan đã cấm tôi đi bán hàng rong. 

 

Anh ta cảm thấy vợ của một Phó trưởng phòng mà lại đi bán hàng rong thì thật mất mặt. 

 

Nhưng trong lòng tôi, tiền quan trọng hơn mặt mũi. 

 

Khi đó, tôi đã nói: 

 

"Nếu không bán hàng rong nữa, em không còn kế sinh nhai. Anh nhờ quan hệ sắp xếp cho em một công việc trong xưởng dệt đi. Như vậy, chúng ta có thể cùng đi làm, cùng tan làm." 

 

Tôi còn nhớ rõ khi đó anh ta đã nói: 

 

"Anh không thể lợi dụng chức quyền, nếu bị phát hiện ảnh hưởng sẽ không tốt. Hơn nữa, lương của anh đủ tiêu. Dù em không đi làm, anh cũng nuôi được em. Em chỉ cần chăm sóc tốt cuộc sống của anh là được." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Muốn tôi làm một bà nội trợ, rồi phải chìa tay xin tiền từ chồng, tôi thật sự không cam tâm. 

 

Không cho tôi vào xưởng dệt, lại cấm tôi đi bán hàng rong, điều này tôi khó mà chấp nhận. 

 

Nhưng anh ta là chồng tôi, ý kiến của anh ta tôi vẫn phải tôn trọng. 

 

Sau đó, tôi chỉ có thể lén lút đi bán hàng rong. 

 

Cho đến mấy ngày trước, anh ta nhìn thấy sổ tiết kiệm của tôi có vài nghìn đồng. 

 

Anh ta bắt đầu mắt nhắm mắt mở với việc tôi đi bán hàng rong. 

 

Anh ta khinh thường việc tôi ra ngoài vất vả kiếm tiền, nhưng lại muốn tôi dùng số tiền cực khổ đó để giúp người khác giới của anh ta. 

 

Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. 

 

Nhưng mẹ tôi từng nói, ở thời buổi này, phụ nữ không dễ dàng gì. 

 

Liễu Như Yên bị bố mẹ ép cưới, phải gả cho người không ra gì, lại còn bị đánh đập, đúng là đáng thương. 

 

Đàn ông đánh vợ, phụ nữ muốn ly hôn, lại còn phải trả lại toàn bộ sính lễ, thật là vô lý. 

 

"Trả lại toàn bộ sính lễ? Như thế chẳng phải là tiện nghi cho tên đàn ông tồi tệ đó sao?" 

 

"Liễu Như Yên cũng không thể để hắn ta chiếm tiện nghi không công như vậy được. Tôi thấy sính lễ không cần trả lại một đồng nào. Chúng ta cứ trực tiếp tìm đến hội phụ nữ, hội phụ nữ sẽ bảo vệ Liễu Như Yên." 

 

Lời tôi nói tuy hơi thô, nhưng lý lẽ thì không sai. 

 

Lương Khoan sững sờ, dường như đang cân nhắc lời đề nghị của tôi, nhưng ngay sau đó lại thở dài. 

 

"Nếu làm to chuyện đến hội phụ nữ, chuyện ly hôn của cô ấy sẽ lan truyền ra ngoài, vậy sau này cũng khó mà lấy chồng được." 

 

Tôi nghĩ lại cũng thấy đúng, phụ nữ đã ly hôn thường bị người đời xầm xì sau lưng, cô ấy không muốn làm lớn chuyện cũng là điều dễ hiểu. 

 

Nhưng bảo tôi bỏ ra một số tiền lớn như vậy để giúp Liễu Như Yên, tôi thật sự không cam tâm. 

 

Đồng thời, tôi cảm thấy tức giận, tại sao Liễu Như Yên lại không biết tranh đấu, để người ta ức h.i.ế.p mà vẫn cam chịu như vậy? 

 

Nếu là tôi, Lý Nguyệt Nga, thì tôi chắc chắn không thể chịu được. 

 

Để bảo vệ sổ tiết kiệm của mình, tôi đưa ra một đề nghị khác. 

 

"Sau khi ly hôn, bảo Liễu Như Yên rời khỏi nơi cô ấy đang ở, đến chỗ khác là được. Người nơi khác không quen biết cô ấy, cũng sẽ không biết cô ấy từng ly hôn." 

Loading...