Cố Ý Ly Hôn - 10
Cập nhật lúc: 2025-01-20 04:41:43
Lượt xem: 1,962
Mẹ tôi từng bảo:
"Nếu một người đàn ông thật sự thích con, anh ta sẽ coi con như báu vật, không nỡ để con chịu khổ, không nỡ để con phải ấm ức."
"Giống như bố con đối với mẹ vậy. Dù ông ấy là một kẻ vô lại, mẹ cũng không hối hận khi lấy ông ấy."
Tôi nhớ lại cách bố đối xử với mẹ.
Không thể phủ nhận rằng bố tôi thật sự rất tốt với mẹ. Không chỉ luôn nghe lời mẹ, ông ấy còn chưa bao giờ để mẹ phải làm việc đồng áng, nuôi mẹ như một tiểu thư khuê các thời xưa.
Lúc rảnh rỗi, ông còn hay nói mấy câu chẳng đâu vào đâu để trêu mẹ.
Nhưng mẹ tôi lại thích nghe, nhìn bà có vẻ rất vui.
Mẹ tôi, một phụ nữ nông thôn hơn 40 tuổi, đến giờ vẫn trông như mới 30.
Điều đó khiến tất cả đàn ông trong làng, già trẻ lớn bé, đều ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng họ không dám làm gì, vì bố mẹ tôi đều không phải dạng dễ chọc vào.
Hai năm kết hôn, bình thường Lương Khoan đối xử với tôi nhàn nhạt, chẳng mấy nhiệt tình.
Chỉ khi trên giường, thái độ của anh ta mới thay đổi một trăm tám mươi độ!
Anh ta dùng đủ mọi lời ngon ngọt để dỗ dành tôi, lặp đi lặp lại rằng anh ta thích tôi.
Trên giường, tôi cảm thấy dường như anh ta thật sự thích tôi.
Nhưng khi xuống giường, kéo quần lên, anh ta lại trở về bộ dạng lạnh lùng như cũ.
So sánh với bố tôi, nhìn thế nào cũng thấy Lương Khoan chẳng giống người thật lòng thích tôi.
Hai năm qua, tôi luôn tự hỏi, vì sao lúc đó Lương Khoan lại cưới tôi.
Nhưng thích hay không thích cũng chẳng thể làm no bụng được. Thích thì sao, mà không thích thì sao?
Điều tôi tham muốn chẳng phải là được làm người "trên cơ" trong làng đó sao.
Dù gì, với hoàn cảnh gia đình của tôi, anh ta là lựa chọn tốt nhất.
11
Tối hôm đó, tôi cho phép anh ta vào phòng ngủ, nhưng khi anh ta muốn thân mật với tôi, tôi vẫn lấy lý do cơ thể không khỏe để từ chối.
Sáng hôm sau, Lương Khoan xin nghỉ nửa ngày, thật sự đưa tôi đi làm thủ tục chuyển tên nhà.
Nhìn tên mình được ghi trên giấy tờ nhà, lòng tôi vui sướng không thôi.
Nghĩ đến việc Lương Khoan thật sự chịu chuyển nhà sang cho tôi, tôi cảm thấy hình như người đàn ông này cũng có chút chân thành với mình.
Hay là thử cho anh ta thêm một cơ hội xem sao?
Trên đường về, tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nói với Lương Khoan:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Lương Khoan, anh chuyển Liễu Như Yên sang bộ phận khác đi. Sau này cố gắng đừng gặp cô ta nữa, chúng ta sống với nhau cho tốt."
Lương Khoan có chút khó xử. Có thể đưa Liễu Như Yên vào bộ phận của mình là vì anh ta là Phó trưởng phòng, nhưng muốn đưa cô ta sang bộ phận khác lại không dễ dàng như vậy.
Nhìn gương mặt tươi cười đầy hy vọng của tôi, anh ta vẫn gật đầu.
"Ừ, anh sẽ không gặp cô ấy nữa. Chúng ta sống với nhau cho tốt."
Nghe được lời hứa từ anh ta, trong lòng tôi có chút vui mừng.
Dù gì thì ly hôn cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Nếu anh ta có thể thay đổi, tôi không ngại cho anh ta một cơ hội.
Hoặc nói cách khác, là cho chính tôi một cơ hội.
Đáng tiếc, tôi sớm nhận ra miệng lưỡi của anh ta toàn là lời dối trá.
Cuối tuần, tôi như thường lệ đi bán hàng. Không ngờ một chị dâu trong khu vội vã chạy đến.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Nguyệt Nga, chẳng phải cô nhờ tôi để ý giúp chồng cô là Lương Khoan sao? Tôi vừa thấy anh ta đang đi mua sắm với Liễu Như Yên."
Nghe vậy, m.á.u tôi như dồn lên não. Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đạp xe thẳng đến cửa hàng.
Quả nhiên, tôi nhìn thấy hai người họ đang đứng trước quầy vải chọn đồ.
Người phụ nữ chọn xong, người đàn ông tự giác trả tiền, trông chẳng khác nào một cặp vợ chồng nhỏ.
Tôi chỉ muốn lao vào đánh cặp đôi cẩu nam nữ này một trận.
Nhưng trên xe đạp của tôi còn đầy đồ đạc bán hàng, tôi sợ sau khi xong chuyện, đống đồ này sẽ bị người khác lấy mất, lúc đó tìm lại thì phiền phức.
Vì vậy, tôi dựa vào xe đợi hai người họ đi ra.
Mười phút sau, người đàn ông tay xách một túi đồ, người phụ nữ tay cầm một tấm vải bông đang thịnh hành, cả hai vừa đi ra từ cửa hàng vừa nói cười vui vẻ.
Khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn thấy tôi, Lương Khoan khựng lại tại chỗ.
Anh ta đột nhiên cảm thấy trong lòng bối rối, linh cảm như sắp xảy ra chuyện lớn.
"Nguyệt Nga, em đừng giận, hôm nay là sinh nhật Như Yên. Cô ấy ở đây một mình, không nơi nương tựa, anh chỉ..."
Chưa đợi anh ta nói xong, tôi tát thẳng một cái vào mặt anh ta.
Tất nhiên, tôi cũng không bỏ qua Liễu Như Yên bên cạnh anh ta.
Hai cái tát, một trái một phải, vừa vặn đối xứng.
"Lý Nguyệt Nga, cô dám đánh..."
Liễu Như Yên chưa kịp nói hết, tôi lại tát cô ta thêm một cái. Cô ta thật sự nghĩ tôi dễ tính sao?
Tôi giật lấy tấm vải bông trong tay cô ta, rồi lại giật túi đồ trong tay anh ta.
Những thứ này đều là tài sản trong hôn nhân của tôi, tuyệt đối không để ai chiếm.