Có Không Giữ, Mất Tiếc Ghê! (Báo Thù Nam Cặn Bã) - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-09 20:15:02
Lượt xem: 2,061
Tôi tức đến mức phì cười: “Cậu nghĩ cậu là ai? Tôi muốn quen ai thì tôi quen, cậu quản được chắc?”
Khương Hoán cũng cười nói: “Không chia tay cũng được.”
"Anh ta tên là Hà Lịch phải không? Em biết tính tôi như nào mà"
Đương nhiên là tôi biết.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Gốc rễ của Nhà họ Khương không phải dạng vừa.
Trong một số ngành, không thể nói là tư bản độc quyền, nhưng vẫn có thể đi đến bước một tay che trời.
Khi còn học đại học.
Một bạn học nữ cùng phòng đã bị một giáo sư của trường đại học quấy rối trong một thời gian dài.
Tên giáo sư này là một tên b.iến t.hái rất thận trọng. Mỗi lần đến văn phòng, ông ta đều bắt sinh viên giao điện thoại di động ra trước.
Vì vậy, chúng tôi không có cách nào tìm được bằng chứng xác thực.
Sau này, tôi cứ kiếm cớ đến phòng làm việc để tìm tên giáo sư, tôi cài một chiếc camera mini để dưới cổ áo.
Cuối cùng có một ngày, ông ta cũng để lộ sơ hở của mình.
Ông ta cất điện thoại di động của tôi vào ngăn kéo, rồi bảo tôi đi cùng ông ta đến phòng thiết bị, bảo rằng ông ta có chuyện riêng muốn nói với tôi.
Khi đó, tôi vẫn còn dè dặt về tình cảm với Khương Hoán, không nói những chuyện này cho cậu ta hay biết.
Tôi theo chân giáo sư đến phòng thiết bị.
Ông ta khóa cửa lại, nói: "Tiểu Phùng à, các em sắp tốt nghiệp rồi, có cân nhắc đến việc tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học chưa? Nếu không thì cũng không sao, gần đây trường mình có cơ hội ở lại trường thực tập…”
Ông ta để lộ nụ cười d.âm đ.ãng trên khuôn mặt béo núc: “Con gái học chuyên ngành này rất thông minh, thầy nghĩ em cũng sẽ hiểu…”
Tôi đi lùi đến mức không còn chỗ nào để lùi, chợt nhận ra tình thế hiện tại của đang rất nguy hiểm.
Lỡ như bạn cùng phòng của tôi đến không kịp, chắc chắn tôi sẽ bị s.àm s.ỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-khong-giu-mat-tiec-ghe-bao-thu-nam-can-ba/chuong-7.html.]
Dưới sự phản kháng quyết liệt của tôi, tên giáo sư đó thậm chí còn không thể chạm được tay tôi.
Mặc dù tôi bị ông ta tát cho một bạt tai, đầu tóc rối bù như con điên.
May thay, ông ta đã không thành công, nhưng những gì tôi quay lại cũng đủ để tống ông ta ra khỏi trường.
Tôi rúc vào góc, trừng mắt nhìn giận dữ.
Tên giáo sư cười như không cười, định phủi tay áo rời đi: “Giả vờ cái gì chứ? Các cô gái trong học viện nghệ thuật chúng mày chẳng phải đều muốn đạt được mục đích bằng cách đi cửa sau à?"
“Không nguyện ý thì thôi, cô gái hiểu chuyện hơn mày còn đầy ra, không có mày cũng không thiếu đâu!"
Ngay lúc ông ta định quay người mở cửa, thì cánh cửa đã bị đá tung một cách thô bạo.
Vị giáo sư đó bị đánh đến mức bịt mũi hét lên:
"Là ai! Tụi bây là sinh viên khoa nào? Ôi cái mũi của tao! Tụi bây đợi đó! Tao nhất định phải xử phạt người làm ra chuyện này!"
Ông ta không thể nhìn rõ bóng dáng cao lớn đang đứng ở cửa.
Cậu ta phớt lờ những lời của tên giáo sư đó nói, đi đến bên cạnh tôi.
“Ông ta có chạm vào cậu không?”
Tôi lắc đầu: "Không."
Khi Khương Hoán nhìn thấy năm dấu tay in trên mặt tôi, sự bình tĩnh trong mắt cậu ta lập tức biến mất.
Cậu ta đứng dậy kéo cổ áo tên giáo sư đó ra hành lang.
Sau đó, cậu ta nói với những người bạn học đi cùng đang đứng ngoài cửa: "Báo cảnh sát."
Tên giáo sư b.iến t.hái đó bị đánh thậm tệ.
Khi cảnh sát đến, ông ta đã bị đánh đến mức không thể mở mắt.