Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô học trò của tôi - 4

Cập nhật lúc: 2024-10-15 13:05:07
Lượt xem: 253

Tôi chống cằm ngồi yên lặng, một bản nhạc quen thuộc vang lên, là bài "The Brave Man" của Thảo Đông. Lần này không phải là đài phát thanh, tôi hỏi Lục Nghiêm: “Anh cũng bắt đầu nghe nhạc của họ à?”

 

“Hôm đó nghe em nói xong, lúc về tôi đã kiểm tra và phát hiện ra đó là một ban nhạc…”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

“Người Đài Loan.” Tôi thì thầm.

 

"Đúng vậy, nhưng hình như không có nhiều bài hát lắm, tổng cộng chỉ có hơn chục bài, tôi đều đã đưa vào danh sách phát."

 

Anh nói rồi dừng lại, đạp phanh khi đèn đỏ rồi quay lại nhìn tôi: “Vưu Trinh, tôi thực sự muốn tìm hiểu em nhiều hơn.”

 

Anh nói những lời này rất chân thành, giọng nói có chút dịu dàng và quan tâm.

 

Cơn say do rượu gây ra đang xộc thẳng vào não tôi, trong phút chốc tôi buột miệng: “Lục Nghiêm, anh nghiêm túc đấy à?”

 

"Đương nhiên." Lục Nghiêm nói: "Tôi không còn trẻ nữa, Vưu Trinh. Mỗi lời tôi nói với em đều có 100% sự chân thành."

 

Lúc này, bài hát đang phát là “Sơn Hải”: "Tôi mong mỏi một kết thúc có hậu nhưng lại không được là chính mình"

 

Tôi nói không ra lời, trong lúc nhất thời trong xe chỉ có tiếng nhạc yên tĩnh vang vọng.

 

Xe dừng bên đường, Lục Nghiêm mở cửa cho tôi, đỡ tôi xuống xe đứng vững, sau đó anh lịch sự rút tay về, sánh bước cùng tôi.

 

“Đêm cũng khuya rồi, tôi lo lắng cho em.”

 

Anh rất có chừng mực, đưa tôi đến cổng khu chung cư liền dừng lại, nói lời tạm biệt với tôi: "Em lên lầu đi, tôi thấy đèn bật sáng sẽ rời đi.”

 

Như có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng, khiến tôi khó thở. Tôi nắm chặt quai túi, loạng choạng lên lầu, mở cửa và nhấn công tắc.

 

Ánh sáng lờ mờ lập lòe chiếu xuống, tôi từ cửa sổ nhìn xuống, Lục Nghiêm ngẩng đầu vẫy tay chào tôi rồi quay người rời đi.

 

8

Đêm đó, tôi lại mơ về những gì đã xảy ra ở trường đại học.

 

"Lau nước bọt đi."

 

Lục Nghiêm nói xong, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nhảy khỏi ghế: “Thầy Lục, sao thầy lại cho em 59 điểm?”

 

“Trừ một phần mười."Lục Nghiêm kéo khóe môi: "Vưu Trinh, đây là yêu cầu của em.”

 

Người đàn ông này ăn mềm chứ không ăn cứng.

 

Phải mất một giây tôi mới nhận ra điều này, tôi lập tức trưng ra vẻ mặt đáng thương: "Thầy Lục, em biết mình sai rồi. Thầy không thể thấy em mang lại hạnh phúc cho các bạn học trong mỗi lớp học đâu". , bạn có thể giúp tôi lấy lại điểm này được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-hoc-tro-cua-toi/4.html.]

"Thầy Lục, em biết mình sai rồi, mỗi tiết học em đều mang đến niềm vui cho các bạn trong lớp, thầy hãy vì điều này mà cho em thêm điểm, được không?"

 

Lục Nghiêm không nói gì, tôi kéo tay áo anh, chắp tay trước ngực.

 

Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Khai giảng, tôi sẽ đưa cho em thi lại, tôi ra đề, có thể giúp em hiểu đúng trọng tâm.”  Anh đưa tay về phía tôi: “Em có mang theo sách giáo khoa không?”

 

Những điểm mấu chốt của Lục Nghiêm rất hữu ích, tôi đã chăm chỉ làm các câu hỏi trong suốt kỳ nghỉ hè, cuối cùng đã vượt qua bài kiểm tra trang điểm trực tuyến trước khi khai giảng với điểm cao.

Trọng tâm của Lục Nghiêm rất hữu ích, tôi đã chăm chỉ làm các câu hỏi trong suốt kỳ nghỉ hè, cuối cùng đã vượt qua kỳ thi lại trước khi khai giảng với điểm cao.

 

Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi đã mang một đống bánh quy hình thù kỳ quái do mình tự làm nướng đến văn phòng để bày tỏ lòng biết ơn.

 

Anh ấy đang viết luận văn, tôi tình cờ liếc nhìn màn hình, tất cả đều bằng tiếng Anh và tôi không hiểu một từ nào.

 

Thầy Lục, cám ơn thầy đã giúp em vạch nhưng điểm quan trọng, em đã vượt qua kỳ thi lại rồi." Tôi cười híp mắt nhìn anh: "Đây là bánh quy em tự làm, không đẹp lắm, nhưng ăn rất ngon.”

Lục Nghiêm cầm lấy túi bánh quy được gói nhiều màu sắc, ánh mắt rơi vào mái tóc màu cam nhạt của tôi, giọng nói dịu dàng: “Sao không phải màu đỏ?”

 

“Không giữ được màu, gội vài lần là phai.”

 

Tôi tùy ý vén tóc, cười nói: “Đêm nay em sẽ đổi màu, nhuộm màu xanh sao Bắc Đẩu.”

 

Tôi tưởng Lục Nghiêm chắc không biết màu xanh sao Bắc Đẩu là gì nên dùng điện thoại lôi ảnh ra cho anh xem, vô tình vuốt hai lần trung bức ảnh tôi đã lén chụp anh trong lớp.

 

Không khí ngưng trệ một giây, tôi xấu hổ lấy lại điện thoại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Thầy Lục, nếu không có chuyện gì thì em đi trước.”

 

“Thầy Lục?"

 

Lục Nghiêm như là mới phục hồi tinh thần lại, thản nhiên đáp một tiếng: "Ừ.

 

Tôi đi xuống tầng dưới và đi bộ đến Đại lộ Ngô Đồng mới tu sửa của trường học. Nắng thu còn mang theo cái khô khan chưa hề phai nhạt của mùa hè, tôi lắc đầu, không hiểu sao, do một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn.

 

Ở cửa sổ tầng hai, Lục Nghiêm đang đứng đó, trên tay cầm một miếng bánh quy có hình thù kỳ quái, nhìn xuống tôi.

 

9

Sau đó Lục Nghiêm không dạy tôi môn nào khác nữa, trường học quá rộng lớn, tôi cũng chỉ có thể thỉnh thoảng gặp anh.

 

Có một lần, tôi mặc một chiếc váy lolita dài đến mắt cá chân, mái tóc xoăn dài màu xanh xám được giấu dưới chiếc mũ phẳng. Vì đang vội vã đến tòa nhà dạy học khác để vào lớp nên tôi chỉ kịp vén váy chạy loạn xạ trên đường.

 

Buổi tối hôm đó, đoạn video chạy bộ kia đã bị treo lên tường thổ lộ.

 

Khu bình luận đầy bình luận trái chiều, kẻ khen người mắng ầm ĩ lật trời. Bạn cùng phòng gửi link tới, tôi chỉ liếc mắt một cái liền thờ ơ tắt đi, tiếp tục đeo tai nghe, nhảy nhót đi về phía trước.

 

Loading...