CÔ GÁI MẬP - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-03 18:35:21
Lượt xem: 47
Cô gái mập mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
Thực ra, cô vốn không phải tên "Mập", nhưng ngoài bản thân cô, chẳng mấy ai gọi đúng tên cô cả. Bởi vì thân hình mũm mĩm và dáng đi khập khiễng, từ nhỏ đến lớn, cô luôn bị người ta gọi bằng cái tên "Mập ú" với giọng điệu trêu chọc.
Mập ú, Mập ú.
Cái tên nghe có vẻ thân thương đáng yêu ấy cứ nhảy nhót trên môi biết bao người, nhẹ nhàng như nước, bao trùm lấy cả tuổi thanh xuân của cô gái.
Cô gái mập rất ghét cái tên này.
Cô cũng từng muốn ngăn mọi người đừng gọi mình như thế.
Nhưng rồi, cô gái chỉ biết nhìn chằm chằm vào cha mẹ, bạn học, bạn bè, thầy cô, lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Cô rất muốn nói.
Thực sự rất muốn nói.
Nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ nắm chặt vạt áo, mím môi nở một nụ cười toe toét. Giống như ấn tượng của mọi người, cô chính là "Mập ú" - đứa trẻ không bao giờ biết giận dỗi.
"Tớ không quan tâm đâu, cái tên này nghe cũng đáng yêu mà."
Cô vừa cười vừa nói, khuôn mặt tròn trịa nhăn lại, trông thật buồn cười.
"Tớ vốn đã mập mà, không sao đâu."
---
Cô gái mập sợ mùa hè. Thực sự rất sợ.
Cô ghét nhìn những cô gái khác trong nắng vàng rực rỡ, váy áo tung bay. Cô ghét việc họ có thể tự tin mặc chiếc quần đùi mà cô hằng ao ước nhưng chẳng bao giờ dám thử. Cô ghét tuổi thanh xuân của người ta đều tươi đẹp như vậy, còn cô chỉ có thể mặc những bộ quần áo ngoại cỡ, hai bên đùi, lớp lớp thịt cọ xát vào nhau đến đỏ ửng, đau rát. Mỗi lần bôi thuốc, cô lại khóc nức nở.
Đau quá. Cô cầm que bông gòn tẩm dung dịch calamine, nhìn vùng da bị trầy xước bên trong đùi được phủ một lớp thuốc màu trắng hồng, giống như miếng thịt thối rữa bị vôi bột che lấp.
Đau, đau, đau. Thực sự rất đau.
Cô gái mập nhìn chằm chằm vào lớp thịt nhão nhoẹt, tê liệt nhìn những vết rạn da chằng chịt. Trước mắt cô, những đường vân ngoằn ngoèo ấy như biến thành những khuôn mặt đang xì xào bàn tán. Họ đang cười, cười dáng vẻ lạch bạch cẩn thận của cô, cười thân hình to béo của cô, cười sự mập mạp của cô.
Khước thán thế sự bỉ nhân tình, hình đồng mạch lộ nhân hà cố
Cô chỉ muốn dùng d.a.o cắt bỏ một nửa số thịt trên người mình.
Giá mà cắt bỏ hết thì tốt biết mấy.
Tại sao mình lại mập như vậy chứ?
---
Cô gái mập không có người mình thích.
Cô chỉ biết lặng lẽ thu mình lại, khi chào hỏi người khác sẽ vô thức hóp bụng, cố gắng hết sức không vận động mạnh để tránh quần áo bị ướt đẫm mồ hôi.
Cô gái mập cũng từng ao ước được giống như những cô gái khác, cũng muốn mặc những chiếc váy mà mọi cô gái đều khao khát, tự do tung bay đôi cánh dưới bầu trời xanh trong có gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-gai-map/chuong-1.html.]
Trong lòng cô thầm ấp ủ một giấc mơ mang tên "Công chúa".
Vì vậy, mỗi khi đi ngang qua những chiếc váy công chúa trong tủ kính của cửa hàng quần áo, cô gái mập lại ngây người chỉ vào chúng, những chiếc váy không thuộc về mình, rồi nhẹ nhàng kéo tay mẹ.
Cô chán ghét những chiếc áo sơ mi đơn điệu và quần thể thao rộng thùng thình.
Cô cũng từng muốn có một đôi cánh biết vẫy vùng.
Một đôi cánh nhẹ nhàng, trong suốt, có thể phản chiếu tất cả màu sắc của tuổi thơ dưới ánh mặt trời.
Nhưng cô bé ngày ấy đã không có được đôi cánh của tuổi thơ. Cô ngẩn người khi bị mẹ chỉ tay trách móc: "Con nhìn con gái nhà người ta xem, rồi nhìn lại con xem."
"Con gái nhà người ta mặc váy đẹp biết bao, còn con thì sao? Nhìn hai cái chân với cái eo của con xem, con có thấy xấu hổ khi mặc váy không?"
"Mẹ thấy xấu hổ thay con đấy."
"Mẹ thấy sau này chắc chắn con sẽ không lấy được chồng." Mẹ vừa nói vừa véo lên lớp mỡ thừa của cô gái mập, cau mày: "Mập c.hế.t đi được."
"Sao cứ ăn nhiều thế, cũng không biết chú ý gì cả."
"Nhà mình nuôi một con lợn à?"
Trên thế giới này, làm gì có nàng công chúa nào tên là "Mập ú", cũng chẳng có chàng hoàng tử nào để mắt đến một cô bé thậm chí còn không xứng đáng có một chiếc váy.
Giấc mơ công chúa của cô tan vỡ. Tan vỡ một cách trong suốt.
Từng mảnh nhỏ vương vãi dưới ánh mặt trời, vang lên những tiếng leng keng lạnh lẽo.
---
Cô gái mập ghét lớp mỡ trên người mình.
Cô ăn kiêng, kiểm soát khẩu phần ăn, kiên quyết không ăn đồ béo, không uống trà sữa, nước ngọt. Mỗi tối sau khi tan học, cô lại lén lút chạy ra sân vận động vắng tanh, vừa chạy vừa khóc, vừa đánh vào người mình, cầu xin những giọt mồ hôi hòa lẫn nước mắt có thể cuốn trôi chữ "mập" đang bám riết lấy cô.
"Mập ú", "Mập ú".
Nhưng cô không thể nào rũ bỏ được. Không thể nào.
Dù là lớp mỡ thừa hay cái tên bị gán ghép kia, cô đều không thể nào rũ bỏ.
Cô đã rất cố gắng học tập.
Nhưng dù có cố gắng đến mấy, thành tích học tập của cô vẫn cứ lẹt đẹt, không khá hơn được. Mỗi khi học bài, cô luôn cảm thấy trong đầu mình có một lỗ hổng hỗn độn, chứa đầy sự hoang mang, nhút nhát mang tên "tự ti".
Không được thầy cô yêu thích, cũng chẳng được bạn bè chú ý.
Lên lớp trả lời câu hỏi sẽ vô thức run rẩy, bị gọi tên sẽ hồi hộp lo lắng.
Mình đúng là một người tồi tệ. Cô gái mập nghĩ.
Chẳng có gì đặc biệt muốn có được, cũng chẳng có gì đặc biệt để tâm.
Không có mùa nào đặc biệt yêu thích, cũng chẳng có người nào đặc biệt để thương.