Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chứng Hoang Tưởng Đào Hoa - 02.

Cập nhật lúc: 2025-01-19 14:49:57
Lượt xem: 1,197

Tôi nhân cơ hội cầm giấy tờ tùy thân và một vài vật dụng cần thiết rồi bỏ đi.

 

Tôi biết rõ con người chủ nhà máy của Vương Diệu Tổ, nổi tiếng là người nóng tính, thương con gái như trứng mỏng. Với cái kiểu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga của em trai tôi, đến cầu hôn mà không bị đánh cho một trận thì cũng là may.

 

3

 

Tôi không hề nói dối mẹ, công ty thật sự có việc cần đi công tác.

 

Chỉ là không phải hôm nay mà là ngày mai.

 

Tôi đi trước một ngày, máy bay hạ cánh sau ba tiếng đồng hồ, vừa xuống máy bay tôi đã thấy một loạt cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

 

Đều là của mẹ tôi.

 

Tôi còn chưa kịp cười thì điện thoại lại reo.

 

"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia sao giờ mới nghe máy, mày c.h.ế.t ở đâu vậy hả? Mày có biết em trai mày sắp bị người ta đánh c.h.ế.t rồi không!"

 

Giọng mẹ tôi mang theo tiếng khóc nức nở truyền tới từ đầu dây bên kia.

 

Tôi ngoáy ngoáy tai: "Mẹ, chẳng phải con đã nói là công ty có việc sao, Diệu Tổ làm sao vậy?"

 

"Ông trời ơi, không còn pháp luật nữa rồi, ông chủ của nó không phải người, vậy mà dám sai người đánh Diệu Tổ nhà mình. Con trai đáng thương của mẹ ơi, trên người bị đánh không còn chỗ nào lành lặn, bây giờ còn đang nằm viện.”

 

"Con nhỏ đó còn dám mắng Diệu Tổ là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, phì, nó cũng coi là thiên nga chắc? Nếu không phải nó dụ dỗ Diệu Tổ, vậy thì sao Diệu Tổ nhà mình có thể chạy đến nhà họ cầu hôn chứ?”

 

"Cả nhà đó đều không phải người tốt, đều là thổ phỉ, đều là thổ phỉ cả!"

 

Mẹ tôi ở bên kia vừa khóc vừa mắng, mắng ông chủ, mắng con gái ông chủ, cũng mắng cả tôi.

 

Tôi đặt điện thoại xuống bàn năm phút, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Năm phút sau trở lại, nghe thấy bà vẫn còn khóc than như đang chửi rủa, không nhịn được ngắt lời: "Vậy mẹ báo cảnh sát chưa?"

 

Mẹ tôi im lặng.

 

Một lúc lâu sau mới nói: "Dù sao sau này cũng là thông gia, làm ầm ĩ lên đến đồn công an thì khó coi, làm người vẫn nên chừa đường lui."

 

Người ta thật sự sẽ bật cười khi không nói nên lời.

 

Vương Diệu Tổ là được mẹ tôi chiều chuộng quá mức.

 

"Được rồi, người ta đều nói thà phá mười ngôi chùa chứ không phá một mối hôn nhân, sao lại xúi báo cảnh sát làm gì chứ?”

 

"Mẹ gọi điện thoại cho con là hỏi khi nào con về, em trai con ở bệnh viện không có người chăm sóc, con mau về chăm sóc nó đi, không được thì xin nghỉ phép."

 

Tôi cười lạnh: "Con xin không được, con đang ở chỗ khác."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Vậy khi nào con về?"

 

"Ít nhất cũng phải một tháng nữa."

 

"Lâu vậy sao?" Mẹ tôi kinh ngạc hỏi lại, sau đó lại nhanh chóng nói thêm: "Vậy con chuẩn bị tiền đi, tiền thuốc men của Diệu Tổ mẹ còn chưa đóng đây."

 

Đương nhiên là tôi không thể chuyển tiền rồi.

 

Kiếp trước, cứ vài bữa mẹ lại khóc than với tôi, nói trong nhà không có tiền.

 

Tôi lại dễ mềm lòng, nghĩ đến  bà một mình nuôi lớn tôi và em trai không dễ dàng, gần như đem hết tiền trợ cấp cho bà.

 

Sau khi c.h.ế.t tôi mới phát hiện, bà giống như kiến tha mồi, dùng tiền moi được từ tôi lén lút trả góp nhà mới cho Vương Diệu Tổ.

 

Ngay khi tôi vừa bị Vương Diệu Tổ đánh chết, bà đã hoảng loạn bảo Vương Diệu Tổ nhanh chóng đến nhà mới trốn.

 

"Mẹ, con làm gì có tiền, chẳng phải mấy ngày trước con vừa đưa mẹ 3000 sao, tháng này còn chưa phát lương nữa mà."

 

Mẹ tôi không tin: "Tiền lường của con một tháng 8000, thế 5000 còn lại đâu rồi?"

 

"Tĩnh Tĩnh à, con cũng không thể thất đức như vậy chứ. Ba con mất sớm, mẹ liều mạng từng chút một nuôi con với Diệu Tổ lớn khôn, con không thể bây giờ có tiền rồi thì mặc kệ hai mẹ con chứ, mẹ là mẹ ruột của con mà.

 

"Bây giờ Diệu Tổ còn đang nằm trên giường bệnh, bảo con là chị gái bỏ ra chút tiền mà con cũng không muốn, con đây là... Là đang  mẹ lạnh lòng đó."

 

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia bắt đầu than vãn.

 

Kiếp trước tôi rất ghét chiêu này của bà.

 

Nhưng hôm nay chỉ cảm thấy trong lòng lạnh tanh, không chút gợn sóng.

 

"Mẹ, là mẹ làm con lạnh lòng mới đúng chứ?"

 

"Cái gì?"

 

Tôi ấm ức khóc lóc kể lể: "Mẹ, tháng trước lúc phát lương con đã nói với mẹ rồi, ngày 1/5 đồng nghiệp con cưới nhiều lắm, trong đó có một người là lãnh đạo của con, con phải mừng cưới còn phải mua quà, hơn nữa còn tiền thuê nhà với ăn uống bình thường, 5000 đồng còn không đủ tiêu. Lúc nãy con xuống máy bay ăn mì gói cũng là dùng tiền tiết kiệm mua đó."

 

"Mẹ, chuyện này con đã nói với mẹ rồi mà, sao mẹ chỉ nhớ chuyện của Diệu Tổ mà không nhớ chuyện của con vậy?"

 

Mẹ tôi chưa bao giờ thừa nhận mình trọng nam khinh nữ.

 

Nếu trong số hàng xóm xung quanh có ai đánh con gái, mẹ tôi luôn xuýt xoa tự hào vỗ ngực, nói bà thích con gái nhất, còn nuôi con gái ăn học thành sinh viên.

 

Cho nên, lúc này nghe tôi nói vậy, lập tức luống cuống.

 

"Ôi chao, con xem mẹ này, chuyện của Diệu Tổ làm mẹ tức đến choáng váng cả đầu, mẹ quên mất. Trong nhà cũng không có tiền, thôi thôi, để mẹ nghĩ cách khác vậy."

 

Trong giọng nói, chuyện tôi dùng tiền tiết kiệm mua bánh mì thì hoàn toàn không nhắc tới.

 

Loading...