Chu Chử - Lâm Niệm - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-22 08:03:45
Lượt xem: 759
Một lát sau bên tai tôi mới truyền đến câu trả lời của anh: "Câu trả lời cho câu hỏi của em là, anh muốn ở bên em mãi mãi. Anh muốn dùng cả đời này để thực hiện điều đó, để chứng minh đáp án này cho em thấy.”
Giọng nói của anh lúc đó đặc biệt nghiêm túc, tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng hiển nhiên, đối với Chu Khả, Chu Chử đã mất đi lý trí và nguyên tắc vốn có của mình, lựa chọn của anh là cưng chiều con bé vô hạn.
May mắn là trong nhà không quản được thì trường học sẽ có người quản.
9
Tiểu Khả lên tiểu học chưa được hai tuần, Chu Chử đã bị gọi đến trường học, nguyên nhân là do Chu Khả đánh bạn học. Chu Chử vội vã chạy tới trường học, trong phòng làm việc có một cậu bé đứng đó cùng phụ huynh của mình.
Chu Khả đứng bên cạnh giáo viên chủ nhiệm, đầu cúi gằm xuống. Chu Chử vào cửa là đi thẳng đến chỗ Chu Khả, sau khi kiểm tra kỹ trên người con bé không bị thương thì mới yên lòng. Anh giang tay ôm Chu Khả vào lòng.
Lúc đầu, vành mắt con bé đỏ hoe nhưng vẫn cồ kìm nén, thấy ba tới thì òa lên khóc. Tôi ở bên cạnh bay tới bay lui, trong lòng nóng như lửa đốt. Tiểu Khả là một cô bé rất gan dạ, trước đây có lần con bé bị gãy chân phải khâu nhưng vẫn bướng bỉnh không khóc, thế mà giờ đây lại nức nở như vậy.
Tiểu Khả ôm lấy cổ ba, nói ngắt quãng: "Bạn ấy nói... con... con không có... mẹ.”
Ánh mắt Chu Chử lạnh lùng nhìn về phía cậu bé và cha mẹ cậu ta.
Những người đó tự biết mình đuối lý, sắc mặt xấu hổ nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, vươn cổ chỉ cho Chu Chử xem vết thương trên người cậu bé. Cuối cùng, sau khi được cô giáo chủ nhiệm hòa giải, hai bên đã thỏa hiệp xin lỗi lẫn nhau.
Lúc Chu Chử bế Tiểu Khả ra khỏi cổng trường, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng đi cùng theo. Giáo viên chủ nhiệm lớp họ Vu, là một người phụ nữ có diện mạo ôn hòa, ưa nhìn, khoảng 27, 28 tuổi.
Có lẽ xuất phát từ tình cảm nên cô ấy an ủi Tiểu Khả một lúc lâu, còn cùng Chu Chử trò chuyện vài câu liên quan đến vấn đề giáo dục con cái.
Chu Chử nói lời cảm ơn rồi lái xe rời đi. Tôi ở trong xe, vô tình nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô giáo Vu vẫn còn đứng ở chỗ cũ nhìn theo xe bên này.
Trong lòng tôi có cảm giác là lạ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
10
Sau này Tiểu Khả thường xuyên nhắc tới cô giáo Vu. Theo lời nói của con bé, tôi có thể dần dần hình dung ra cô giáo là người như thế nào. Một giáo viên tận tâm, nghiêm túc, có trách nhiệm, có trình độ chuyên môn cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chu-chu-lam-niem/5.html.]
Tôi cũng không biết có phải bởi vì cô ấy biết được Tiểu Khả không có mẹ nên mới đặc biệt chiếu cố đến con bé hay không. Nhưng thành thật mà nói, tôi rất biết ơn cô ấy.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đến khi Tiểu Khả nhắc đến cô giáo Vu ngày càng nhiều và thường xuyên hơn, không hiểu sao tôi lại không thấy vui vẻ gì, ngược lại trong lòng còn có cảm giác hoảng sợ. Mãi đến sau một lần họp phụ huynh, tôi mới biết được nguồn gốc của cảm giác hoảng sợ của mình.
Bởi vì Tiểu Khả luôn gây rắc rối nên Chu Chử đã rất quen thuộc với các giáo viên trong trường. Buổi họp phụ huynh kết thúc, Chu Chử dắt theo Tiểu Khả cùng cô giáo Vu đi ra khỏi phòng học.
Cô giáo Vu ôm giáo án vào lòng, trên mặt nở nụ cười thân thiện: "Tuy rằng Tiểu Khả có đôi chút nghịch ngợm, nhưng là một đứa trẻ rất dễ thương và thẳng thắn.”
Chu Chử khách khí đáp lời: "Ở trường nhờ cô quan tâm đến con bé hơn một chút.”
Chu Tiểu Khả đứng giữa hai người, lúc thì túm lấy tay áo ba, lúc thì ngẩng đầu nhìn cô giáo. Tôi ngại hành lang quá chật chội nên bay ở phía sau ba người.
Cô giáo Vu quay đầu nhìn về phía Chu Chử, trong ánh mắt có vẻ trìu mến, quan tâm hơn bình thường một chút. Tôi như nhận ra điều gì đó, ngơ ngác dừng lại tại chỗ.
Ánh mắt kia tôi không thể quen thuộc hơn được vì tôi đã từng thấy Chu Chử dùng ánh mắt đó nhìn mình. Nhìn ba người trước mặt, tôi chợt có cảm giác họ dường như mới là một gia đình ba người. Mãi cho đến khi bọn họ biến mất ở góc cầu thang tôi cũng chưa lấy lại được tinh thần. Cuối cùng vẫn là vì sự cưỡng chế của bức ảnh đã đưa tôi về đến nhà.
Tôi ngồi thẫn thờ trong phòng khách. Hình như đã lâu rồi Chu Chử cũng không nhắc tới tôi. Kết hợp với khoảng thời gian này, tôi thường cảm thấy mình dường như trở nên trong suốt hơn. Những lời thoại trong bộ phim “Tầm Mộng Hoàn Du Ký” một lần nữa lại hiện về trong tâm trí tôi.
Phải chăng tôi rồi cũng sẽ bị lãng quên?
Sau đó việc Chu Chử bị giục tái hôn làm cho tâm tình của tôi như rơi xuống đáy vực.
11
Mẹ chồng là người đầu tiên đề cập đến vệc tái hôn trước mặt Chu Chử. Bà đang đứng nhặt rau bên cạnh bình nước: "Lâm Niệm mất cũng bảy tám năm rồi, con cũng không nợ con bé cái gì. Con không thể cứ như vậy mãi được, cần tìm một người chia sẻ, bầu bạn nửa đời sau chứ."
Chu Chử tùy ý đáp lại một câu.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Chu Chử đi qua mở cửa, bên ngoài là Tiểu Khả và cô giáo Vu. Tiểu Khả đã mười một tuổi, hiện tại đã vào cấp 2, đang học lớp sáu.
Lớp của Tiểu Khả vẫn không đổi giáo viên, cô giáo Vu đã làm giáo viên chủ nhiệm lớp con bé sáu năm liền. Chu Chử nhìn thấy cô giáo Vu có chút kinh ngạc, vội vàng mời hai người vào.
Cô giáo Vu xách túi đồ trong tay: "Hôm nay Tiểu Khả không được thoải mái lắm, vừa lúc tôi tiện đường nên đưa cháu về nhà.”
Đồ vật trong tay Chu Chử còn chưa đặt xuống, anh vội xem xét Tiểu Khả: “Con thấy không thoải mái chỗ nào? Sao lại không gọi điện thoại cho ba”