Chu Chử - Lâm Niệm - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-22 08:02:10
Lượt xem: 773
Chu Chử ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu Tiểu Khả: "Mẹ đã đi đến một nơi rất xa.”
Tiểu Khả cứ gặng hỏi mãi, Chu Chử cũng không có cách nào giải thích rõ ràng được. Anh không biết phải mở miệng như thế nào. Tiểu Khả bắt đầu khóc lớn, Chu Chử dỗ mãi con bé mới chìm vào giấc ngủ.
Sau khi đóng cửa phòng Tiểu Khả lại, anh trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha.
Hôm nay tôi đã nhìn thấy mọi thứ nhưng tôi chỉ có thể đứng xem một bên, chỉ có thể làm người ngoài cuộc trước mọi thứ liên quan đến mình.
Trong phòng khách đặt một tấm ảnh chụp chung của chúng tôi, cho nên tôi có thể tùy ý qua lại trong nhà theo ý muốn của mình. Tôi ngồi xuống bên cạnh Chu Chử, anh trông có vẻ tương đối bình tĩnh. Ngoại trừ đêm đó ở bệnh viện, tôi cũng không thấy thời khắc nào anh ấy để lộ tâm tình đặc biệt ra ngoài cả.
Trong tang lễ, không chỉ có mẹ tôi, rất nhiều người đều cho rằng Chu Chử trông không hề thương tâm, đau buồn chút nào, vợ c..hết cũng như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có tôi biết, Chu Chử thật lòng rất yêu tôi.
4
Tôi và Chu Chử quen nhau khi còn học đại học.
Thời điểm đó tôi làm bán thời gian ở quán rượu trước cổng trường, có lần gặp phải một khách hàng cố tình gây chuyện. Chu Chử đã đứng ra giải quyết giúp tôi.
Rất lâu sau đó tôi truy hỏi tại sao lại giúp tôi, anh nói đã thích tôi từ trước đó rất lâu rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã thích rồi, nhưng tôi lại chưa bao giờ nhận ra sự tồn tại của anh cả.
Ngày đó dưới ánh đèn đường mờ nhạt, vết đánh trên mặt anh sưng tấy lên, nhưng khuôn mặt vẫn rất tuấn tú, ưa nhìn, trên người anh ấy còn có nhiều vết xước do mảnh chai rượu vỡ gây ra.
Tôi đã mua bông băng và thuốc khử trùng ở hiệu thuốc gần đó. Lúc đổ oxy già lên vết thương, anh chỉ hơi nhíu mày, cái gì cũng không nói. Anh vẫn luôn im lặng như vậy. Sau này tôi luôn chê anh là một người nhàm chán, thực ra ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã nhận ra điều đó ở anh rồi.
Sau này chúng tôi quyết định ở bên nhau.
Mùa đông năm ấy, bộ phim Titanic được chiếu lại, chúng tôi cùng nhau đi xem phim. Đây là lần thứ hai tôi xem bộ phim này.
Lúc nói chuyện với anh, tôi nói: "Lần đầu tiên em xem phim Titanic, em cảm thấy hành vi kết hôn với người khác của Rose lúc cuối phim chính là hành vi phản bội tình yêu của hai người bọn họ, lúc đó em cảm thấy vô cùng tức giận."
Trước cửa rạp chiếu phim có tuyết rơi dày đặc, anh cởi khăn quàng cổ ra quàng lên cho tôi: “Ừ, biết làm sao bây giờ?”
Chu Chử không phải là người giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, anh gần như không bao giờ nói ra được những lời ngọt ngào, hoa mỹ. Nhưng anh chưa bao giờ xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai, luôn quan tâm đến tôi từ những điều rất nhỏ nhặt.
So với những lời thề hão huyền, hư vô mờ mịt, tôi vẫn cảm thấy anh như vậy mới khiến tôi thấy an tâm, ấm áp.
Hai tay tôi ôm lấy cổ anh nói: "Bây giờ em mới cảm thấy tình yêu của Jack quả thực rất vĩ đại, vị tha. Yêu không phải là vĩnh viễn trói buộc người yêu ở bên cạnh mình, mà là hy vọng người mình yêu có thể vẫn tiếp tục sống hạnh phúc, vui vẻ. Rose hẳn là rất hiểu Jack, cho nên sau này cô ấy luôn cố gắng sống một cuộc sống tích cực, vui vẻ. Đó cũng là cách cô ấy hiện thực hóa lý tưởng của Jack.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chu-chu-lam-niem/2.html.]
Anh chỉ nhẹ giọng đáp lại, kéo tay tôi bước đi trong tuyết lớn.
Tôi cứ ở bên cạnh anh lải nhải không ngừng. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, tôi dừng bước hỏi anh: "Nếu anh là Jack, em là Rose, anh sẽ cảm thấy thế nào? Nếu em kết hôn với người khác, anh có tức giận không?"
Chu Chử nói: "Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc thì anh sẽ vui vẻ.”
Tôi có chút tức giận, anh nói vậy chẳng khác nào không yêu tôi.
Tôi làm bộ bóp cổ anh uy hiếp: "Nhưng em thì không, nếu một ngày nào đó em c..hết đi, nếu anh dám yêu người khác, dám kết hôn với người khác, em sẽ về bóp cổ c..hết anh.”
Anh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Được, được, được, cả đời này anh sẽ chỉ yêu một mình em.”
Không ngờ lời nói năm đó lại như một lời tiên tri.
Tôi thực sự đã c..hết rồi.
5
Sau đám tang, cuộc sống dần trở lại bình thường. Tiểu Khả vừa mới ba tuổi, đang ở tuổi học mẫu giáo. Trước kia đều do tôi chăm sóc Tiểu Khả, mỗi buổi sáng buộc tóc, chuẩn bị bữa sáng cho con bé. Vây giờ những công việc vụn vặt này đều do Chu Chử đảm nhiệm.
Tiểu Khả đang đứng trên chiếc ghế nhỏ dùng cho trẻ em chăm chú đánh răng, Chu Chử đứng ở phía sau buộc tóc cho con bé. Tay anh rất vụng về, tóc đã không buộc được còn làm Tiểu Khả đau.
Tiểu Khả nước mắt lưng tròng nói: "Tiểu Khả không cần ba, Tiểu Khả muốn mẹ buộc tóc cho cơ.”
Tay Chu Chử dừng lại một chút, rồi dứt khoát cứ để nguyên như vậy. Giọng nói anh có chút chán nản: "Con gái, ba sẽ cố gắng học cách buộc tóc, chắc chắn sẽ đẹp như mẹ vẫn làm cho con.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi ở bên cạnh nhìn mà thấy sốt ruột, hận không thể đẩy Chu Chử sang một bên, tự mình làm cho xong.
Tôi nhìn lên, quanh đi quanh lại một lúc mà đã gần tám giờ rồi! Sắp muộn học rồi, mà hai ba con còn loay hoay mãi ở đây nữa!
Trong không khí bay tới một mùi bột nhão, đương nhiên không phải do tôi ngửi thấy, mà là tôi thấy động tác Chu Chử khịt khịt mũi rồi quay sang nhìn về phía làn khói trắng dầy đặc phía bên kia nhà bếp.
Tôi bay tới phòng bếp ngó nhìn, được đấy, bữa sáng hôm nay đừng nghĩ tới việc ăn nữa. Chu Chử bình thường cẩn thận chu đáo, nấu nướng cũng không luống cuống tay chân như vậy. Rõ ràng là bị con gái làm cho cuống lên rồi.
Anh vội vàng bế Tiểu Khả ra khỏi cửa, tôi thế mà không thể đi theo ra ngoài. Vì anh không mang theo bức ảnh có mặt tôi.
Đương nhiên không phải Chu Chử đã quên tôi khi xương cốt tôi còn chưa kịp lạnh. Trên ghế sofa đặt ví tiền của anh, trong ví tiền có bức ảnh chúng tôi chụp chung, không hiểu sao anh lại để bừa bãi ở đó?
Quả nhiên, không lâu sau, Chu Chử đã quay trở lại lấy ví tiền, vì thế tôi có thể theo chân anh ra ngoài.