Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHỒNG MUỐN LY HÔN GIẢ, NHƯNG TÔI SẼ BIẾN NÓ THÀNH THẬT - 3

Cập nhật lúc: 2025-02-07 06:43:20
Lượt xem: 1,305

Cả hai ôm nhau khóc vì vui mừng.

 

Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu của việc mang thai. Để giữ được đứa con ấy, tôi không biết đã phải tiêm bao nhiêu mũi, vừa đau vừa sưng.

 

Khó khăn lắm tôi mới vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, nhưng đứa bé vẫn không giữ được.

 

Và tôi mất đứa con ấy đúng ngày tôi phát hiện anh và Ôn Dĩnh có vấn đề.

 

Thậm chí chính tôi cũng suýt mất mạng.

 

Lúc đó, tôi đã từng nghĩ đến việc ly hôn, và ý định rất mạnh mẽ.

 

Nhưng anh ta, cũng như hầu hết những người đàn ông mắc sai lầm khác, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ, quỳ trước mặt tôi, tự vả vào mặt mình, nhưng nhất quyết không đồng ý ly hôn.

 

Dù khi đó, mẹ anh đứng bên cạnh, tức giận đến nghiến răng, thậm chí còn dọa tự tử, anh vẫn không lay chuyển.

 

Anh còn công khai trước mặt tôi, cắt đứt quan hệ với Ôn Dĩnh, thề rằng sau này sẽ không liên lạc với cô ấy nữa.

 

Tôi là người lấy chồng xa, cha mẹ đã lớn tuổi và không ở gần, tôi không muốn làm phiền họ. Hơn nữa, Cố Bác Vũ còn thu giữ điện thoại của tôi, muốn cắt đứt liên lạc của tôi với gia đình.

 

Tôi bị sảy thai, cơ thể yếu, chẳng biết đi đâu.

 

Anh xin nghỉ dài hạn ở công ty, mỗi ngày đều ở bên tôi, để tôi đánh mắng, chỉ cầu xin tôi đừng rời bỏ anh.

 

Mỗi đêm, anh ôm tôi ngủ, trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, anh lặp đi lặp lại bên tai tôi lời xin lỗi.

 

Giọng nói của anh trầm ấm, đầy hối hận chân thành.

 

Nước mắt anh lăn trên má tôi, hòa quyện với nước mắt của tôi.

 

Trong lòng tôi, sự giằng xé như muốn xé toạc tâm can, giữa cảm xúc và lý trí.

 

Cuối cùng, lý trí thua cuộc, tôi đã chọn tha thứ.

 

Tôi nghĩ chúng tôi có thể quay lại như xưa, tôi cố gắng quên đi tất cả.

 

Thậm chí, tôi thường xuyên nở nụ cười trên môi, anh dường như cũng thực sự thực hiện lời hứa, yêu tôi nhiều hơn trước.

 

Chúng tôi đều chọn không chạm vào vết nứt trong quá khứ.

 

Tôi hiểu rằng để bước tiếp, không thể mãi sống như một người đàn bà oán hận, bám lấy quá khứ.

 

Cứ mãi canh cánh trong lòng, dù nỗi hối hận sâu sắc đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị mài mòn.

 

Nhưng vết nứt đã vỡ, dù có hàn gắn thế nào cũng vô ích. Mỗi lần thức dậy trong đêm, nó vẫn đau nhói tận tim gan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Huống chi, thực tại lại tặng tôi một cái tát đau điếng.

 

Cuối cùng, tất cả chỉ là tôi tự lừa mình dối người!

 

Đàn ông ngoại tình, một khi đã nếm trải, sẽ trở thành nghiện…

 

Huống chi, đối phương vừa chủ động, vừa khéo léo, lại có một "trợ thủ đắc lực".

 

Khoảng nửa năm sau, tôi phát hiện trên quần áo của Cố Bác Vũ có một sợi tóc không phải của tôi.

 

Phụ nữ thường nhạy cảm, đặc biệt là những người từng bị lừa dối.

 

Lần này, tôi không bùng nổ, mà giả vờ như không có chuyện gì.

 

Có lẽ vì tôi đã bị trầm cảm, tôi lại càng sợ mất đi, không còn dũng khí để rời đi.

 

Nhưng lần này, lý trí chiếm ưu thế hơn.

 

Anh ta có lẽ là một khối u ác tính trong tim tôi. Nhổ bỏ đi thì nhẹ nhõm, nhưng cũng đau đớn tột cùng, tôi e rằng mình không chịu nổi.

 

Tôi chọn một cách phù hợp với mình hơn, đồng thời cũng muốn trả thù!

 

Tôi lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, từng chút một loại bỏ anh ra khỏi trái tim tôi.

 

Mỗi lần anh lừa dối tôi, tôi lại ghi lại một nét trong lòng, nỗi thất vọng của tôi lại tăng thêm một chút.

 

Về sau, tôi thậm chí mong chờ những lần anh lừa tôi.

 

Tôi còn cố tình để anh thấy tôi phát hiện ra bí mật nhỏ của anh, nhưng vì không có chứng cứ thực tế, tôi chọn cách nhẫn nhịn.

 

Sau đó, trước mặt anh, tôi giả vờ như không biết gì, cố gắng chiều lòng anh.

 

Anh lại càng mất cảnh giác, càng nghĩ rằng tôi không thể rời xa anh.

 

Sau đó, anh và Ôn Dĩnh thậm chí không còn cố che giấu, công khai liên lạc trở lại.

Thỉnh thoảng, tôi sẽ nói vài câu chua chát, mỗi lần như vậy, anh đều lấy mẹ anh ra làm cái cớ, nói rằng giữa anh và cô ấy không có gì, hoàn toàn trong sáng.

 

Nhưng khi tôi đọc được những tin nhắn mập mờ và video của họ, tôi chỉ cảm thấy anh thật nực cười.

 

Dù anh vẫn đối xử tốt với tôi, nhưng sau này, mỗi khi nhắc đến Ôn Dĩnh, thái độ của anh không còn như nửa năm đầu tiên, thậm chí đôi khi còn nổi cáu với tôi, mà tôi thì vẫn im lặng không nói gì.

 

Trong mắt anh, tôi đã hoàn toàn phục tùng anh.

 

Nhưng thực ra, lúc đó tôi đã không còn quan tâm nữa.

Loading...