Chiếc nhẫn ở ngón áp út - 15
Cập nhật lúc: 2025-02-02 12:26:11
Lượt xem: 183
Có một khoảnh khắc hoảng hốt, tôi dường như thấy được chàng trai mười tám tuổi, cầu nguyện trước ngọn nến. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Ngọn nến tắt, chàng trai mười tám tuổi vĩnh viễn c.h.ế.t trong đêm đầu xuân đó.
“Chị...”
Nghe được chữ này từ trong miệng anh ta, tôi kháng cự đứng dậy: “Nếu như cậu nhất định muốn làm tôi ghê tởm, căn nhà này tôi không bán!”
Dường như ngay cả khổ sở cũng không kịp, Phó Tĩnh Châu hoảng hốt đứng lên muốn kéo tôi. Cuối cùng tay lại rụt trở về, trông cẩn thận nhưng hèn mọn, hoàn toàn khác với người đàn ông đã làm tôi xấu hổ trước đám đông.
“Chị đừng nóng giận, tôi chỉ là muốn nói chuyện với chị thôi.”
Tôi lại ngồi xuống.
Phó Tĩnh Châu cô đơn nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng tôi sẽ kết thúc như thế này.”
Thành thật mà nói, tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Không phải tôi chưa từng không nghĩ tới tương lai một ngày nào đó, Phó Tĩnh Châu sẽ yêu người khác. Nhưng tôi cho rằng chúng tôi có thể chia tay trong hòa bình, dù sao ngoại trừ tình yêu ra thì giữa chúng tôi còn có mười mấy năm đặc biệt, đây không phải tình yêu và tình thân, mà là một tình bạn rất vi diệu.
Trong vô số đêm buồn, rúc vào nhau l.i.ế.m láp vết thương, trở thành chỗ dựa và nương tựa lẫn nhau, trở thành mục tiêu và động lực tiến lên của nhau, loại tình cảm này là phức tạp, cũng là không thể thay thế.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nhưng cuối cùng đã bị Phó Tĩnh Châu phá hủy.
“Phó Tĩnh Châu, cậu nói tôi tự cho là đúng, còn thích kiểm soát cuộc sống của cậu, nhưng cậu có từng nghĩ tới, dựa vào cái gì cậu có thể vào công ty và đứng ở vị trí cao hơn người khác không? Đó là bởi vì ngay từ đầu cậu đã giẫm lên vai tôi, khởi điểm của cậu cao hơn người khác, cũng nên nỗ lực tương ứng, tôi không nghiêm khắc đến mức để cậu đi hoàn thành công việc mà cậu không thể đảm nhiệm, chỉ là nâng cao một chút trên cơ sở cậu có thể tiếp nhận mà thôi. Tôi hy vọng cậu có thể trở nên ưu tú, tôi hy vọng chúng ta có thể sóng vai chiến đấu vì tương lai của chúng ta, một mình tôi chạy phía trước, quá cô độc.”
Phó Tĩnh Châu cúi đầu cố gắng ngăn chặn tiếng khóc của mình, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại “Xin lỗi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Vừa nói ra, tôi đột nhiên muốn tâm sự với anh ta. Không phải cho anh ta, mà cho chính mình. Tôi không muốn lãng phí thời gian vào những việc tương tự sau này: “Lúc tôi bằng tuổi cậu, đã bắt đầu mở công ty. Có lẽ cậu đã thấy tôi vì ký hợp đồng mà xã giao uống đến chảy m.á.u dạ dày, thấy tôi vì một dự án mà trong vòng một tuần gầy đi mười cân, nhưng cậu không biết, đó không phải là đau đớn nhất. Đau đớn nhất chính là bọn họ nói xấu sau lưng tôi, tôi lấy được một chút thành công bọn họ có thể gắn cho tôi các loại tội danh khó có thể mở miệng. Tôi lợi hại hơn bọn họ, tôi mạnh hơn bọn họ, nhưng cũng bởi vì tôi là phụ nữ, cho nên thành công tôi đạt được nhất định phải móc nối với đàn ông.”
“Phó Tĩnh Châu, cậu chỉ mới sống trong nước bọt của người khác hai năm mà đã chịu không nổi, nhưng tôi từ lúc lên đại học đến khi đi làm đã sống trong nước bọt của người ta mười mấy năm. Nếu lúc trước tôi giống như cậu, bị người khác nói xấu sau lưng mà chịu không nổi thì sẽ không có Tống Bạch ngày hôm nay!”
“Tôi cảm ơn cậu mười mấy năm qua đã làm bạn với tôi, nhưng tôi cũng coi thường sự nhu nhược và ích kỷ của cậu. Tôi sẽ không nói cảm ơn vì có cậu ủng hộ tôi mới có thể đạt được thành công như bây giờ, bởi vì nếu như không có cậu, nói không chừng tôi sẽ đứng được ở vị trí cao hơn, đi được xa hơn, cho nên...”
Dường như Phó Tĩnh Châu dự tính được câu tiếp theo tôi muốn nói gì, anh ta không muốn nghe, bàn tay chậm chạp không chịu ký tên nhanh chóng vung lên trên giấy, thậm chí có thể nhìn thấy run rẩy rõ ràng: “Đừng nói nữa, Tống Bạch, tôi ký tên, tôi ký tên.”
Nhưng tôi vẫn nói ra: “Tốt nhất là cậu nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, sau đó tự mình nghỉ việc. Giữa chúng ta hoàn toàn kết thúc, không có tình yêu, không có tình thân, không phải đùa giỡn cũng không phải tức giận, cậu không thích hợp với tôi, tôi từ đầu đến cuối cũng không thích hợp với cậu.”
Mối quan hệ kéo dài mười mấy năm cuối cùng đã bị đặt dấu chấm hết vào lúc này.
Vài ngày sau, Phó Tĩnh Châu đưa đơn xin nghỉ việc.
Sau khi chia tay với người môi giới, rất bất ngờ gặp được Tạ Trình, là tới đón tôi.
Trong gió đêm rét lạnh, hắn mặc áo khoác màu đen, yên lặng đứng ở dưới đèn đường, ánh đèn từ trên chiếu xuống, phủ một lớp ánh sáng mạ vàng lên thân hình lạnh lùng của hắn. Im lặng, cô đơn. Lại giống như một gốc cây cổ thụ đủ mạnh có thể che chở cho người khác, xoay người bất cứ lúc nào cũng thấy hắn đứng ở nơi đó.
“Anh nghe nói, Phó Tĩnh Châu vì mua căn nhà này mà vay mượn rất nhiều tiền, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ khó khăn, hay là, anh cho cậu ta tiền, để cậu ta...”
Tôi túm lấy khăn quàng cổ của hắn: “Tạ Trình, anh nhiều tiền đến mức làm đầu óc choáng váng sao? Đó là tài sản chung của vợ chồng chúng ta.”