Chích Dã - 14+15
Cập nhật lúc: 2024-03-13 19:05:31
Lượt xem: 3,847
14
Tôi ôm chặt anh, không ngừng siết chặt vòng tay, để mặc nước mắt cứ tuôn rơi.
Tôi chỉ sợ một giây sau lại phát hiện đây chỉ là giấc mộng, là ảo giác.
Tôi đã quá sợ hãi.
Cho nên dù chỉ là ảo giác, xin hãy cho tôi tỉnh lại muộn muộn chút.
"Xin lỗi, anh đã hứa là sẽ mang cúp quán quân tới cầu hôn em, nhưng lại chậm mất ba năm."
"... Em có trách anh không?"
Tôi lắc đầu.
Không trách.
Chỉ cần anh có thể trở về, em không cần gì hết.
Em chỉ muốn anh.
Trong lễ trao giải hôm nay, Kỳ Dã dâng cúp cho tôi.
Kèm một chiếc nhẫn đến muộn.
Tôi đứng dưới bục nhìn anh.
Anh của hiện tại và anh của nhiều năm trước đang dần chồng lên nhau.
Lời hứa muộn ba năm.
Cuối cùng đã chờ được cái kết viên mãn của mình.
15
Tối hôm đó, chúng tôi biến những nhung nhớ bao năm thành hành động.
Chiếm hữu lấy nhau từng lần một trong mồ hôi hòa nước mắt.
Cho dù sức cùng lực kiệt cũng chẳng muốn dừng.
Sau đó, tôi nằm trong lòng anh, nghe anh chầm chậm kể cho tôi chuyện xảy ra mấy năm qua.
Rất cẩu huyết.
Anh và Cố Hoài Cảnh giống nhau như vậy là vì bọn họ đúng là anh em.
Mẹ của Kỳ Dã cũng là tiểu thư nhà giàu, năm đó tự do yêu đương với ba của anh.
Nhưng không ngờ mẹ Cố Hoài Cảnh nhúng tay vào, bỏ thuốc ba anh, rồi mang thai ép cưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chich-da/1415.html.]
Mẹ của Kỳ Dã là người không chấp nhận dù chỉ một hạt sạn nhỏ, đành bỏ đi, nhưng lại phát hiện mình đang mang thai.
Sau này mẹ của Cố Hoài Cảnh phát hiện sự tồn tại của mẹ con anh, bèn thầm ra tay chèn ép hai người.
Cũng dần làm cho mẹ của Kỳ Dã sinh ý định trả thù.
Thế là bà khống chế Kỳ Dã, bảo anh ra nước ngoài tiếp nhận sự nghiệp của cậu để tấn công nhà họ Cố.
Kỳ Dã không muốn vì anh có tôi.
Nên mẹ anh ra tay với tôi.
Tôi nhớ tới những lần bị theo dõi, mới hoàn toàn hiểu ra.
Kỳ Dã sợ nên xin bà ấy đừng động vào tôi.
Người mẹ đã lún sâu vào chấp niệm ra điều kiện rằng không động tôi thì Kỳ Dã phải rời khỏi nơi này.
Nên đã bày ra một lần giả chết.
Kỳ Dã bị đưa ra nước ngoài.
Ba năm nay, ngày nào anh cũng chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, chỉ để có thể sớm ngày gặp lại tôi.
Trong giọng nói anh toát lên chút nghẹn ngào: "Em không biết anh nhớ em nhiều thế nào."
Anh kể những chuyện xảy ra mấy năm nay hệt như đang kể câu chuyện cuộc đời người khác.
Làm sao để học quản lý công ty, làm sao để chứng minh chính mình, làm sao mới có thể thoát khỏi bàn tay của người mẹ kia.
Anh không dám gặp tôi, không dám liên lạc tôi, chính là để bảo vệ tôi.
Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi là kể xong câu chuyện này.
Nhưng tôi biết quảng thời gian đó anh sống khổ sở như thế nào.
Để có thể đứng trước mặt tôi, anh đã phải cố gắng bao nhiêu.
Tôi ôm chặt anh.
Anh cũng ôm chặt tôi, như muốn nhấn tôi vào trong xương thịt của mình.
"Mỗi lần nhớ em tới sắp phát điên, anh đều dùng ngòi bút chọc thật mạnh lên cổ tay mình. Anh tự nhủ với lòng là phải mau lên, phải mau chóng thành công, không thì cô gái của anh sẽ không chờ được. Anh đã hứa với cô ấy rồi, phải thắng trận đấu giành cúp cho cô ấy, anh không thể nuốt lời được. Anh đã nói là sẽ cưới cô ấy, cô ấy ngốc lắm, sẽ chờ anh mãi thôi. Nên anh điên cuồng học tập, sau đó dần thoát khỏi bàn tay khống chế của bà ấy, mới có thể đứng trước mặt em như bây giờ."
Tôi biết chứ.
Nước mắt lại trào ra, như muốn trút bỏ mọi nỗi tâm tình bị đè nén mấy năm qua.
Anh khẽ vuốt mặt tôi, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán tôi.
"Ớt nhỏ của anh, kết hôn với anh nhé?"