Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHA MẸ CHỦ NGHĨA TỰ DO - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:54:02
Lượt xem: 285

Tôi bắt đầu điên cuồng tìm kiếm, lật tung từng góc một. 

 

Ngăn bàn, không có. 

 

Trên giường, dưới gầm giường, không có. 

 

Trong tủ quần áo, cũng không có! 

 

Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, trán tôi đổ mồ hôi lạnh. 

 

Đột nhiên tôi nghĩ tới, nhanh chóng đi ra ngoài cửa phòng, dùng toàn lực để mở, nhưng không thể mở ra. 

 

Cửa phòng tôi đã bị người ta khóa trái từ bên ngoài. 

 

Tiếng cười khoái trá của mẹ tôi đúng lúc vang lên từ bên ngoài, “Ha ha, ngu ngốc, trừ phi mày phá cửa, bằng không đừng nghĩ có thể bước ra khỏi phòng.” 

 

Tôi hoảng loạn, túm lấy chiếc ghế cạnh bàn học, điên cuồng đập phá cửa phòng. 

 

Nhưng cánh cửa này rất dày, tôi dùng sức mãi cũng không suy suyển gì. 

 

Mẹ tôi nghe thấy tiếng tôi phá cửa, đầu tiên là hung hăng chửi mắng, sau đó tiếng cười lại càng khoái trá, “Chồng ơi, anh xem, con ranh này cuống cà kê lên, thật sự khiến em cười ch/ết mà. Đúng là anh có cách hay, tắt đồng hồ báo thức của nó, lại lấy phiếu dự thi của nó, để xem sau này con ranh này còn dám không nghe lời nữa không!” 

 

Tiếp theo là giọng cưng chiều của cha tôi vọng tới, “Vợ yêu của anh thích là được rồi, nhất vợ nhì trời.” 

 

Hai người họ bên ngoài tình nùng ý mật, tôi chỉ cảm thấy cơn giận giữ sôi trào. Tiền đồ của tôi, chỉ là công cụ bọn họ dùng để dỗ dành nhau. 

 

Tôi nén lửa giận, hỏi bọn họ vấn đề cuối cùng, “Vậy còn con thì sao? Con không kịp dự thi rồi, tương lai phải làm sao?” 

 

Giọng nói dửng dưng của cha tôi truyền đến: “Cùng lắm thì học lại một năm nữa, cũng không phải không đủ tiền nuôi mày, mẹ mày vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.” 

 

Tôi khó thở, run rẩy nhấn nút tắt ghi âm, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát. 

 

Cảnh sát rất nhanh đã tới, nhưng mà thời giờ không đợi bất kì ai. 

 

Chín giờ kém mười, cảnh sát đến trước nhà tôi, “Chúng tôi nhận được báo án, có người đang giam giữ người trái phép.” 

 

Giây phút hai người bên ngoài nhìn thấy cảnh sát tới, tiếng cười lập tức im bặt. 

 

Tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, hung hăng dùng ghế đập vào cửa phòng, lại lớn tiếng gào lên thật to, “Chú cảnh sát ơi, bọn họ nhốt cháu trong phòng, lại giấy phiếu dự thi của cháu, không muốn cháu tham gia thi đại học.”

 

Cảnh sát nghe được tiếng tôi phá cửa và lời tôi gào rống, nhanh chóng đi tới trước cửa phòng tôi, thử xoay chốt cửa, phát hiện không mở được, liền quay lại nói với cha mẹ tôi: “Mau mở cửa ra!” 

 

Mẹ tôi ngẩn ra, có chút không tình nguyện, vừa định phản bác lại đã bị một cảnh sát nghiêm túc cảnh cáo: “Hành động này của hai người là giam giữ trái phép, có thể bị phạt tù đến ba năm, chúng tôi có quyền bắt hai người để xử lí.” 

 

Dường như nhìn thấy sự không phục của mẹ tôi, vị cảnh sát lại bồi thêm một câu: “Cha mẹ nhốt con cũng được tính là vi phạm pháp luật.” 

 

Lúc này mẹ tôi mới không tình nguyện rút chìa khoá ra để mở cửa. 

 

Cửa phòng vừa mở ra, tôi liền đem thẻ học sinh đưa cho cảnh sát để chứng minh thân phận, “Chú cảnh sát ơi, cháu là học trò của trường Nhất Trung, đây là thẻ học sinh của cháu, bọn họ giấu phiếu dự thi của cháu đi, không muốn cháu tham dự kì thi đại học.” 

 

Mẹ tôi oán hận trừng mắt nhìn tôi, vừa định lên tiếng phủ nhận thì giây tiếp theo, giọng nói quen thuộc vang lên từ trong điện thoại của tôi, [Đúng là anh có cách hay, tắt đồng hồ báo thức của nó, lại lấy phiếu dự thi của nó, để xem sau này con ranh này còn dám không nghe lời nữa không!]

 

Vị cảnh sát vừa rồi lập tức nghiêm mặt, tiếp tục cảnh cáo, "Cố ý giấu phiếu dự thi là hành vi trái pháp luật, các người lập tức trả lại, nếu không chúng tôi có quyền lập tức bắt giữ.” 

 

5

 

Lời chống chế của mẹ tôi nghẹn lại, xoay người móc ra tấm thẻ dự thi ném ra, lại liếc mắt nhìn tôi khiêu khích. 

 

Thời gian vun vút như tên, lúc này thời gian đến trường thi còn lại năm phút. 

 

Cũng may tôi đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng nhờ các chú cảnh sát đưa tôi đến trường, bọn họ lập tức đồng ý. 

 

Tiếng còi cảnh sát hú vang, xe cảnh sát một đường thẳng tiến, cuối cùng, 9 giờ mười lăm đã đến được phòng thi. 

 

Tôi nhận lấy số đồ dùng cần thiết từ tay cô giáo chủ nhiệm, vội vàng chạy vào trong phòng, ngồi lên ghế vào đúng mấy giây cuối cùng của mười lăm phút đầu tiên.

 

Tôi thở dốc, trái tim đập kịch liệt liên hồi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Thật may mắn, may mắn đã vượt qua. 

 

Đời trước, kì thi đại học vẫn là nỗi tiếc nuối lớn nhất của tôi, cho nên, tôi vẫn luôn lấy đề thi để làm lại. 

 

Hiện giờ, thấy đề thi quen thuộc, tôi vô cùng kích động, làm bài trôi chảy. 

 

Môn đầu tiên của kì thi kết thúc, tôi cố ý đến một cửa hàng internet, sao chép đoạn ghi âm trong điện thoại vào USB mới mua.

 

Sau đó tôi mở đoạn ghi âm lên, cắt phần kích thích kiệt nhất lưu lại vào điện thoại.

 

Làm xong hết những chuyện này, tôi nghỉ ngơi dưỡng sức chờ cho bài thi buổi chiều. 

 

Thời điểm về tới nhà, mẹ tôi đang ghé vào trước n.g.ự.c cha tôi khóc nức nở, cha tôi đau lòng nhẹ giọng dỗ dành bà. 

 

Tôi còn chưa bước tới phòng khách, tiếng hét phẫn nộ của cha tôi đã truyền tới: “Quỳ xuống! Mày cút vào phòng sám hối cho tao, ngày mai cấm không được bước chân khỏi đó nửa bước.” 

 

Đến nhìn bọn họ tôi cũng lười, trực tiếp mở file ghi âm trên điện thoại. 

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi của bọn họ, tôi không chút lưu tình xé rách tấm mặt nạ giả dối, “Nếu không muốn đoạn ghi âm này xuất hiện trên mạng, hai người tốt nhất thành thật chút, đừng làm phiền tôi tham gia kì thi đại học. Còn nữa, các người đừng nghĩ lấy điện thoại của tôi, bởi phần ghi âm này tôi đã sao ra và gửi cho nhiều người khác nữa, chỉ cần ngày mai tôi không xuất hiện ở trường thi đúng giờ, đoạn ghi âm này sẽ xuất hiện trên mạng. Nếu không tin các người có thể thử xem.” 

 

Tôi vừa nói xong, mẹ tôi khóc càng thảm thiết hơn, cha tôi vừa trấn an bà, vừa dùng ánh mắt sắc như d.a.o băm vằm tôi, “Mày nghĩ là mày dùng đoạn ghi âm đó là uy h.i.ế.p được chúng tao sao? Chỉ cần bọn tao nói đó là mày dùng AI nguỵ tạo, ai sẽ tin mày nữa?” 

 

“Có người không tin, nhưng cũng có nhiều người tin tưởng, huống gì đây vốn là sự thật, hai người có thể thử.” Tôi lạnh lùng cười nhạo, không để ý đến sắc mặt cha tôi đã xanh mét, lập tức đi về phía phòng mình. 

 

“Được, bọn tao đồng ý, nhưng sau đó mày phải lập tức xóa đoạn ghi âm này đi.” 

 

“Được, nói lời giữ lời.” 

 

Không có cha mẹ tôi quấy nhiễu, các bài thi kế tiếp vô cùng thuận lợi. 

 

Khi ra khỏi trường thi, tôi gửi đoạn quay màn hình đã xóa file ghi âm khỏi máy cho cha tôi, tiếp theo liền chặn hai người họ. 

 

Tôi không về nhà, mà trực tiếp tìm một nơi làm việc có bao ăn ở để làm trong hè. 

 

Tôi đã xé mặt với hai người họ, một khi về nhà, không chắc có cơ hội ra khỏi một lần nữa. 

 

Tiếp theo, tôi dùng toàn bộ số tiền tích cóp được từ trước đến nay, thuê một thám tử tư điều tra bọn họ. 

 

Một tuần sau, tài khoản xã hội của hai người họ lại được cập nhật. 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Họ đi du lịch nước ngoài. 

 

Trong video, mẹ tôi mặc một chiếc váy hoa liền thân cười trong ánh nắng, cha tôi nhìn bà bằng ánh mắt dịu dàng cưng chiều như vắt ra nước. 

 

Khu bình luận đều là những lời khen ngợi. 

 

Cũng có một số người hỏi về tình hình của tôi, nhưng cha tôi chỉ chọn ra một số bình luận để trả lời. 

 

[Ương Ương đang ở nhà của bạn, mấy ngày nay chúng tôi không gặp con bé.] 

 

[Đại khái là con bé đang bước vào thời kì phản nghịch, chúng tôi hiểu được tâm lí của con bé, nên không phản ứng gì.]

 

[Con gái tôi, chỉ cần không gặp nguy hiểm gì, chúng tôi đều tôn trọng quyết định của con bé.]

 

Chẳng qua chỉ là vài câu nói, mấy người trên mạng không biết chân tướng bị bọn họ đả động. 

 

[Cứu với, đây mới là cha mẹ nhà người ta này.]

 

[Mười tám tuổi rồi mà còn đến thời kì phản nghịch gì nữa, tôi đoán là đến thời kì n.ứ.n.g nừng nưng rồi.]

 

[Lạc Ương đúng là quá đáng, chỉ nói cô ta vài câu mà liền vùng vằng bỏ nhà đi.]

 

Mọi người câu này câu nọ, thêm mắm dặm muối, cha mẹ tôi đều không trả lời lại, chỉ để lại những lời như “thấu hiểu”, khiến cho lời mắng ch//ửi tôi ở phần bình luận càng thêm kịch liệt. 

 

Thậm chí bọn họ còn ấn thích mấy bình luận mắng ch//ửi tôi.  

 

Mà tôi thừa cơ hội này, lén trở về nhà. 

Loading...