Cậu Chủ Sẽ Cười Sau 30 Ngày - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-12 15:38:42
Lượt xem: 83
Ngày 10
Tôi là quản gia.
Cậu chủ của tôi đã không cười suốt mười năm nay.
Vì sức khỏe của cậu ấy, tôi muốn cậu ấy cười, nhưng không phải ai cũng muốn cậu ấy cười.
Ví dụ như tên cầm đầu băng nhóm nhỏ trong trường.
Hắn ta không muốn nhìn cậu chủ cười, hắn ta muốn nhìn cậu chủ khóc.
Khóc dưới thân hắn ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thừa hưởng gen trội của cả bố và mẹ, cậu chủ đặc biệt thừa hưởng nhan sắc xinh đẹp của mẹ - trắng trẻo, mảnh mai, mái tóc đen mềm mại và vào nếp, đôi mắt long lanh như nai con...
"Mẹ kiếp! Tưởng ông đây dễ bắt nạt lắm hả, lũ chó má này cứ đợi đấy!" Cậu chủ vừa tan học về nhà, hùng hổ đá vào chân ghế sofa -
Sau đó đau đớn ngồi xổm xuống ôm chân lăn lộn.
"..."
Đáng tiếc là chỉ biết mạnh miệng.
Nhặt túi sách trên sàn nhà lên, sau đó bế cậu chủ đang nằm trên sàn nhà lên ghế sofa, tôi đưa cho cậu ấy đĩa bánh quy hình gấu được sắp xếp gọn gàng, "Vì cậu chủ đã nhận được bài học rồi, tôi sẽ không truy cứu chuyện cậu chủ ăn nói thô lỗ nữa."
"Chuyện này mà trách tôi được à?" Vừa lau nước mắt vừa vơ lấy một nắm lớn bánh quy, cậu chủ nghẹn ngào nói, "Bọn họ bắt nạt tôi, ghế sofa cũng bắt nạt tôi, tôi đánh không lại bọn họ, chẳng lẽ còn đánh không lại cái ghế sofa này sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-chu-se-cuoi-sau-30-ngay/chuong-3.html.]
"Nhưng sự thật là cậu chủ cũng đánh không lại cái ghế sofa." Tôi cúi đầu cung kính đáp, "Đá vào ghế sofa thì người đau cũng chỉ có mình cậu chủ thôi."
"Tôi thích thì sao?!" Bị tôi vạch trần ngay tại chỗ, cậu chủ đỏ mặt nhưng vẫn cứng miệng, "Tôi thích chịu đau đấy!"
"Chỉ mạnh miệng thì vô dụng thôi, khi nào cậu chủ 'thích chịu đau' mà không khóc nhè nữa thì mới là thật." Thấy cậu ấy lại định nhảy dựng lên, tôi đè vai cậu ấy lại, ấn cậu ấy xuống ghế sofa, ngữ khí chân thành nói, "Hơn nữa bạo lực không thể giải quyết được vấn đề gì, đã không thể dùng vũ lực để khuất phục kẻ địch, chi bằng cậu chủ hãy thử chiến thắng bằng trí tuệ, ví dụ như học hành cho giỏi, nâng cao thành tích học tập..."
Vừa nói tôi vừa kéo khóa túi sách, nhưng thấy tay cậu chủ buông lỏng, bánh quy đột nhiên rơi xuống, "Đừng nhìn!" Cậu ấy hoảng hốt muốn ngăn cản, nhưng đã muộn -
Túi sách mở toang, sách vở và hộp bút vốn ở bên trong đã biến mất, thay vào đó là một đống giấy vụn nhàu nát, bị tô vẽ đầy hình ảnh k.h.i.ê.u d.â.m và những lời lẽ thô tục bằng đủ loại bút màu.
Không, đó không phải là giấy vụn, mà là sách giáo khoa của cậu chủ bị xé nát.
Mô tả về bộ phận sinh dục, tên của cậu chủ, những lời lăng mạ tục tĩu...
Chỉ cần liếc mắt qua nội dung trên giấy cũng đủ khiến tôi tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tôi siết chặt hai tay, cố gắng kìm nén giọng nói giận dữ của mình: "Là bọn chúng làm sao?"
Còn cậu chủ chỉ quay đầu đi, "... Đã bảo anh đừng nhìn rồi mà."
Bực tức ném túi sách đi, chiếc túi sách màu xanh da trời vẽ một đường cong hoàn mỹ trong không trung, những tờ giấy trắng bên trong cũng theo đó bay lả tả như tuyết rơi, tôi gần như nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Nói cho tôi biết, có phải là bọn chúng làm không?"
Ngẩng đầu nhìn trận tuyết lớn bất ngờ ập đến, cậu chủ cúi đầu nhìn tôi.
Cậu ấy đột nhiên nhoẻn miệng cười, giống như đang cười mà cũng không phải đang cười, trông vừa đáng ghét vừa ngây thơ: "Anh biết không, bây giờ anh rải giấy trông ngầu thật đấy - nhưng lát nữa người nằm bò ra đất nhặt từng tờ một lại là anh."
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi biết."
"Nhưng đó là chuyện sau khi tôi dùng bạo lực giải quyết xong vấn đề."