Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cắt Đuôi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-02-02 05:51:26
Lượt xem: 995

Nhưng dù có thế nào, tôi cũng tuyệt đối không giặt quần lót cho Trình Thành.

Chuyện đó quá mức kinh tởm.

Tôi cứ thế vứt nó sang một bên, mặc kệ.

Nhưng rồi, hắn cố tình chờ lúc tôi giặt đồ mà xuất hiện.

Hắn nhặt quần lót của mình lên, rồi thả thẳng vào chậu nước tôi đang giặt.

Tôi lập tức đứng dậy, lùi lại.

Hắn vươn tay ra, nắm lấy cổ tay tôi.

Tay hắn lạnh buốt.

Ánh mắt hắn dán chặt vào tôi, khiến toàn thân tôi run lên sợ hãi theo bản năng.

Tôi điên cuồng giãy giụa.

Hắn cúi sát, cười nhạt:

“Tôi có ăn thịt cô đâu, sợ cái gì?”

Thùng nước bị hất đổ, nước tràn khắp sàn nhà.

Ba tôi bước tới, cau mày nhìn tôi:

“Lại chuyện gì nữa đây? Chỉ là giặt quần áo thôi mà? Sao trông mày lại tủi thân đến thế?”

Giọng ông ta lộn xộn, như một cái trống bị gõ liên hồi, âm thanh dồn dập vang vọng trong đầu tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy buồn nôn.

Không biết đến khi nào, những ngày tháng này mới kết thúc.

Ba tôi làm thợ hồ, chuyên khuân gạch, vì khỏe hơn người khác nên thường nhận nhiều việc hơn, lương cũng cao hơn. Có lần, tôi nghe nói một ngày ông ta kiếm được hơn một ngàn tệ.

Mẹ kế tôi làm phụ hồ, phụ giúp ông ta.

Mỗi dịp hè, họ sẽ đón chúng tôi lên thành phố, nói là cho chúng tôi đi chơi, nhưng thực chất—người được chơi chỉ có Trình Thành.

Còn tôi?

Vẫn phải nấu cơm, giặt quần áo, thậm chí còn phải ra công trường làm việc.

Có lần, khi đang khuân gạch, một viên gạch rơi xuống, đập thẳng vào ngón tay tôi.

Cả đốt ngón tay lập tức bầm tím.

Tôi không kìm được, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Ba tôi chỉ liếc nhìn tôi một cái, giọng đầy chán ghét:

“Đúng là chỉ có mày là yếu đuối như thế!”

Là một cô công nhân trên công trường đưa băng cá nhân cho tôi dán lại.

Nhưng băng cá nhân chẳng có tác dụng gì—

Vết thương ngày càng sưng to.

Cô ấy hoảng hốt chạy đến, nhìn chằm chằm vào tay tôi, lo lắng hỏi:

“Làm sao thế này? Có đau lắm không?”

Rõ ràng tôi đã quen rồi.

Rõ ràng tôi đã không còn để tâm đến những chuyện này nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Cô ấy là người cùng làng với tôi, làm chung công việc với ba tôi và chồng cô ấy.

Cô ấy từng cho tôi rất nhiều quần áo cũ, tôi biết ơn cô ấy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Vậy mà chỉ vì một câu hỏi của cô ấy, tôi đã không thể kiềm chế nổi—

Những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên má tôi, rơi xuống tay cô ấy và cũng rơi xuống tay tôi.

Chỉ trong nháy mắt, vành mắt cô ấy cũng đỏ hoe.

Cô ấy ôm tôi vào lòng, dịu dàng vỗ về:

“Con à, lớn lên rồi sẽ tốt hơn thôi!”

Lớn lên sao?

Nhưng con đường để lớn lên, sao mà xa xăm đến thế?

Bao giờ mới có thể sống đến ngày ấy đây?

Sau này, tôi sợ ngón tay mình bị hoại tử, bèn nghiến răng lấy kim đ.â.m xuyên qua.

Dòng mủ chảy ra, bốc lên mùi hôi thối, nhưng may mắn là tôi đã giữ được ngón tay của mình.

Dù vậy, ngay cả khi tay tôi đã tê dại đến thế, họ vẫn trông chờ tôi nấu cơm như bình thường.

Mâu thuẫn giữa tôi và họ lên đến đỉnh điểm vào một ngày ba tôi tan làm sớm, dẫn tôi và Trình Thành đi siêu thị mua đồ.

Trình Thành chọn sữa chua uống, loại hộp lớn.

Tôi nhìn giá—18.8 tệ một hộp.

Sau đó, tôi cũng lấy một hộp sữa tươi, loại 2.5 tệ một hộp.

Khi thanh toán, ba tôi trả tiền cho Trình Thành, nhưng lại lấy hộp sữa của tôi ra, lạnh nhạt nói:

“Sắp về đến nhà rồi, uống sữa làm gì? Về nhà là có nước uống rồi.”

Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng tôi không hiểu tại sao mình lại sụp đổ đến vậy.

Là vì ánh mắt của nhân viên thu ngân?

Là vì giữa hàng đống đồ đạc, ba tôi lại cố tình lấy đúng hộp sữa đó ra?

Chỉ vì đó là thứ tôi muốn uống, nên tôi không xứng đáng có nó?

Còn Trình Thành thì xứng đáng sao?

Trình Thành tuy là con trai, nhưng hắn đâu phải con ruột của ba.

Tôi mới là con ruột của ông ấy.

Vậy tại sao ba tôi có thể dễ dàng mua cho hắn hộp sữa chua giá 18.8 tệ một hộp, nhưng lại tiếc không muốn mua cho tôi một hộp sữa chỉ có giá 2.5 tệ?

Tại sao mỗi dịp Tết đến, ba có thể mua cho Trình Thành mấy bộ quần áo mới, nhưng lại chẳng thèm mua cho tôi dù chỉ một bộ?

Bắt tôi phải đi nhặt lại quần áo cũ của họ hàng để mặc?

Con người có thể phân biệt đối xử đến mức này sao?

Tôi nhớ đến mỗi ngày khi trở về từ công trường, cả người bám đầy bụi bẩn, nhưng không dám tắm ngay vì trong nhà có Trình Thành.

Tôi phải vội vã nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa.

Chỉ đến khi mọi người đã đông đủ, tôi mới dám lặng lẽ đi tắm.

Mỗi đêm, khi nằm xuống giường, tôi đã mệt đến mức không còn sức để cử động dù chỉ một ngón tay.

Nhưng tôi nhận lại được gì?

Ngay cả một hộp sữa 2.5 tệ, tôi cũng không xứng có được.

Loading...