CẨM ĐƯỜNG - 4
Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:47:00
Lượt xem: 16
8.
“Nói đi, nói xem chủ tử nhà ngươi bị ai đuổi ra khỏi phủ, rồi như thế nào mà lại rơi xuống nước?”
Bà ta đau đến mức đổ mồ hôi ròng ròng nhưng vẫn rất mạnh miệng.
“Cho dù đại tiểu thư có gi.ết lão nô đi chăng nữa, lão nô cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật. Là bởi vì ngài chướng mắt Nhị tiểu thư, gi.ết nàng không thành nên tìm cớ đuổi nàng ra khỏi phủ.”
“Sút chút nữa thì Nhị tiểu thư đã bị kẻ xấu bắt đi, hiện tại vết thương trên đùi vẫn còn chưa khỏi.”
Quả là cứng đầu.
Thú vị đấy chứ.
Ta mới vừa nâng mũi chân lên, Mạnh phu nhân đã lên tiếng:
“Nghịch nữ, ngươi còn muốn lật trời có phải không. Không phải là muốn lễ vật thôi sao, ta đưa cho ngươi là được chứ gì.”
“Ngươi dám làm Như Nhi của ta bị thương, đời này của ta sẽ không bao giờ nhận ngươi, cũng sẽ không bao giờ luyến tiếc ngươi.”
Bà ta cũng ồn ào quá thể.
Mạnh Cẩm à, đau lắm có phải không.
Ta giật khuyên tai của Mạnh Tuyết Như xuống, đồng thời đập vào phát quan trên đầu Mạnh phu nhân.
Lỗ tai duy nhất cũng bị rách luôn rồi.
Mặt khác, chủ mẫu đoan trang tự cao tự đại lại đầu bù tóc rối, sắc mặt nhợt nhạt, hoàn toàn mất hết dáng vẻ của quý phu nhân danh gia vọng tộc.
“Lần tới ta nhất định sẽ đánh vào mắt của bà, có mắt không tròng, có cũng như không.”
Mạnh phu nhân sợ hãi ngồi bệt dưới nền đất, không dám ho he dù chỉ là nửa lời.
Những người khác đều trông thấy thủ đoạn tàn nhẫn của ta, trong lòng cũng tự hiểu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
9.
“Đã cho ngươi cơ hội rồi, là do ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng trách ta.”
Mũi đao dừng trên cổ tay của Ngô ma ma, chỉ cần dùng lực một chút, mũi đao nhọn hoắt lập tức xuyên qua da thịt, cắt đứt gân tay của bà ta.
“Không nói đúng không?”
Bà ta không dám lên tiếng, chỉ một mực kêu la thảm thiết. Ta xoa xoa lỗ tai tê dại, ghim thẳng một đao lên vị trí phía trên của quả tim, thậm chí còn cố tính xoay xoay chuôi đao. Không ch.ết được, nhưng lại đau đến sống không bằng ch.ết.
M.áu từ trên người bà ta chảy xuống thành dòng nhỏ, đám người kia đưa mắt về phía này, nỗi kinh hoàng chấn động khiến ai nấy đều như bị hoá đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Những năm ấy dốc lòng dốc sức ở bên cạnh Thẩm Xung, để điều tra tin tức cho hắn mà ta đã nghiên cứu rất nhiều thủ đoạn tra tấn người trong đại lao. Hôm nay lại áp dụng chút kiến thức này lên một người hầu già, cảm thấy quá phung phí.
Nhưng thủ đoạn không phân cao thấp, chỉ cần hữu dụng là được.
Quả nhiên, chỉ mới xuống hai đao, Ngô ma ma đã đau đến tè ra quần. Bà ta muốn mở miệng nói gì đó, ngay lúc này Mạnh Vân Đình lại cắt ngang:
“Ngươi muốn cái gì? Chúng ta cho ngươi là được!”
“Là muốn viện tử như của Tuyết Như, muốn nhận tổ quy tông hay là hôn sự với Tam Hoàng tử?”
“Ngươi bỏ đao xuống đã, chúng ta từ từ thương lượng. Đừng ầm ĩ đến mức gây ra án mạng, không thì a huynh cũng không giúp được ngươi.”
Hắn thao thao bất tuyệt, ta đang thẩm vấn phút chốc lại bị chen ngang, lửa giận lập tức xông thẳng lên tận đỉnh đầu.
“Ngươi lại đây, ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn cái gì!”
Hắn vẫn luôn do dự, cuối cùng lướt qua Mạnh Tuyết Như lệ rơi đầy mặt, tiến về phía này.
“Ngươi…”
Đao ở sau lưng hắn còn chưa kịp giơ lên đã bị ta dùng tay bóp cổ, thuận tiện tặng cho hắn mười mấy cái tát tai. Hắn bị ta đánh ngã sau đó đè xuống dưới đất, hắn nhổ ra một ngụm m.áu có lẫn cả răng rồi ngất đi, con d.a.o nhỏ từ sau lưng trượt xuống.
“Để ngươi nói quá nhiều, ch.ết cũng không có gì đáng tiếc, đồ ngu xuẩn!”
Hầu gia đối diện với đôi mắt ánh lên nụ cười của ta, hận đến toàn thân run rẩy, nhưng lại vì tính mạng của hai đứa con mà cố gắng nuốt cơn giận ngược trở vào. Ông ta cắn răng ra lệnh.
“Nghe theo nàng, không ai được phép nhúc nhích!”
Ta hài lòng hướng về phía ông ta cong cong khoé miệng, đồng thời vỗ vỗ lưỡi đao trên mặt Ngô ma ma.
“Nói đi?”
Bà ta không dám mạnh miệng nữa. Lập tức nói ra hết thảy những khổ đau và uất ức mà Mạnh Cẩm đã phải gánh chịu.
10.
Tiểu thư trở về từ vùng nông thôn, vốn không được người nhà chào đón.
Ngày đầu tiên hồi phủ, bởi vì khiến cho thiên kim giả khóc lóc mà bị đưa đến sân sau chật hẹp học lại quy củ. Sau đó đã làm vỡ trang sức mà thiên kim giả tặng cho, bởi vì tức giận với người nhà mà đốt cả viện tử, thậm chí ghen ghét thiên kim giả được Tam Hoàng tử ưu ái nên mới đẩy nàng xuống hồ. Cuối cùng lại dùng thân phận thiên kim thật đuổi thiên kim giả ra khỏi Hầu phủ, nếu không phải Hầu phủ kịp thời tìm kiếm thì thiên kim giả đã ch.ết trong tay bọn cướp rồi.
Trên đùi còn để lại vết sẹo lớn bằng móng tay, khiến mọi người trong Hầu phủ đều muốn đuổi thiên kim thật ra khỏi phủ nhằm giáo huấn một trận. Thế nhưng trong cơn giận dữ, nàng lại bỏ trốn cùng người khác.
“Đều là do tiểu thư… không, đều là Nhị tiểu thư ra lệnh.”
“Nàng không chấp nhận chỉ vì mối quan hệ huyết thống kia mà bản thân bị Đại tiểu thư đè đầu cưỡi cổ, cho nên nàng muốn Đại tiểu thư ch.ết.”
“Từ đầu đến cuối đều là tính toán của Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư chưa từng làm việc ác nào.”
“Từ khi Đại tiểu thư bị giam ở từ đường, Nhị tiểu thư thường giành việc đưa cơm, thế nhưng chưa một lần mang cơm đến. Ròng rã suốt một tháng, Đại tiểu thư chỉ dựa vào nước canh thừa của người khác để sống sót.”