BỨC THƯ TÌNH BÍ MẬT - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:20:29
Lượt xem: 212
Tôi cười gượng hai tiếng, xua xua tay:
“Đây là em gái của mình, trước đây mọi người cũng từng xem qua ảnh của con bé rồi đấy.”
“Mình nói mà, cậu với Thấm Yến Lâm, một người ra nước ngoài học mấy năm, một người lại đi dạy học tình nguyện mấy năm thì sao có thể có một đưa con lớn như này chứ.”
Bạn học cũ gọi tôi đến ngồi vị trí mà Thẩm Tư Yến đã nhờ giữ hộ cho chúng tôi.
Tôi quay đầu nhìn Thẩm Yến Lâm:
“Dạy học tình nguyện là chuyện từ khi nào vậy?”
“Ăn cơm trước đã.”
Khương Tư Nguyệt ngồi giữa tôi và Thẩm Yến Lâm, Thẩm Yến Lâm gắp đồ ăn cho con bé còn tôi thì lau miệng cho nó, nhìn chúng tôi chả khác gì một nhà ba người chung sống hoà thuận.
Những bạn học đến sau không rõ chân tướng cứ thi nhau đến mời rượu chúng tôi, còn nói đùa là đợi rượu mừng của chúng tôi.
Năm đó tôi với Thẩm Yến Lâm chia tay vào đêm trước lễ tốt nghiệp, sau đó là mỗi người một ngả.
Người biết nội tình rất ít, đại đa số mọi người đều cho rằng chúng tôi vẫn ở bên nhau.
“Anh ấy bị bệnh dạ dày, không thể uống, để mình uống thay.”
Nhìn mấy người xung quanh đều vây lấy Thẩm Yến Lâm ép anh uống rượu khiến tôi thấy vô cùng gai mắt, tôi bực bội đứng dậy giật lấy ly rượu từ tay anh rồi ngửa đầu uống sạch.
Con ngươi của Thẩm Yến Lâm dần tối lại.
Tôi vừa uống hết một ly, người bên cạnh lại rót thêm một ly nữa.
Bỗng có một bàn tay chặn lại trước miệng ly của tôi.
“Bác sĩ nói thời kì chuẩn bị mang thai không thể uống rượu, em quên rồi à?”
Ầm một tiếng, Khương Tư Nguyệt đang ngồi trên ghế đột nhiên ngã lăn xuống sàn.
10
Tôi uống rượu không thể lái xe, thế là đành để cho Thẩm Yến Lâm lái xe đưa tôi về nhà.
Gió đêm thổi lên khuôn mặt đang nóng rực của tôi, hai tay tôi liên tục vò mép áo.
Ở ghế sau, Khương Tư Nguyệt ngủ say đến nỗi người xiêu xiêu vẹo vẹo, sau khi dừng xe trước cửa nhà tôi, Thẩm Yến Lâm bế Khương Tư Nguyệt đi theo tôi lên nhà.
Đặt đứa nhóc ngủ say như heo lên chiếc giường nhỏ của nó, tôi với Thẩm Yến Lâm nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
“Chúng ta như này thật giống một cặp vợ chồng bình thường.”
Thẩm Yến Lâm xuống phòng bếp nấu canh giải rượu cho tôi, nhờ chiếc đai của tạp dề mà vong eo thon gọn của anh trở nên rõ ràng hơn.
“Sao anh lại đi dạy học tình nguyện?”
Tôi đến gần sau lưng Thẩm Yến Lâm định dò hỏi thử.
“Bởi vì chia tay với em sao?”
Tay Thẩm Yến Lâm chợt dừng lại, nhưng chỉ một lát sau lại khôi phục như thường:
”Em biết anh muốn thoát khỏi cái gia đình đó mà nhỉ? Anh cũng từng nói với em rồi đó.”
Tôi không trả lời, trong tim nổi lên một trận đau nhói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/buc-thu-tinh-bi-mat/chuong-6.html.]
“Ở trong cái gia đình đó, để mà làm được chuyện bản thân mình thích quá khó rồi. Anh trốn vào vùng núi sâu, chỗ đó cách em xa nhất, có lẽ chỉ cần rời xa em thêm một chút, anh sẽ không bao giờ nhận được bất kì tin tức gì của em nữa, có lẽ là vì thế nên anh mới ra khỏi núi.”
Thiết Mộc Lan
Một bát canh giải rượu thơm ngọt được đặt trước mặt tôi, vẫn còn đang bốc lên những hơi nóng trắng.
“Vậy tại sao anh lại quay trở về.”
Tôi bưng bát canh giải rượu lên, nhiệt độ ấm nóng từ nó làm tôi bỗng dưng muốn khóc.
“Bởi vì em quay về rồi.”
Thẩm Yến Lâm tự cười chế giễu, sau đó cẩn thận từng tí một đưa hai tay nâng mặt tôi lên:
“Khương Thanh Nguyệt, anh không quên được, cho dù trốn vào núi sâu, cho dù trời xanh sập xuống, chỉ cần anh vẫn còn sống thì mỗi một lần hít thở hay mỗi lần tim đập anh đều nhớ em.”
Một giọt nước mắt rơi xuống bát, làm bát canh trong suốt gợn một con sóng nhỏ, không biết là của ai.
Cái hôn nóng bỏng không biết là ai bắt đầu trước, trong khoảnh khắc da thịt tiếp xúc với nhau nó đã đốt cháy sạch lí trí của cả hai.
Chúng tôi không còn cách nào để quay đầu nữa rồi.
Mùi rượu nhàn nhạt vừa hay phát huy đúng chỗ.
Cả khoang miệng cả hai đều nhiễm mùi rượu.
“Làm sao đây? Bây giờ anh đi về của tính là say rượu lái xe không nhỉ?”
Thẩm Yến Lâm bám dính lên người tôi và rải những nụ hôn nhỏ, vừa ngoan hiền vừa nóng bỏng.
“Anh có thể gọi xe.”
Tôi ngửa đầu ra sau, làn da mỏng manh ở cổ tôi run rẩy trước đôi môi mềm mại nóng bỏng của anh.
“Thành thật một chút, Thanh Nguyệt. Em thật sự muốn anh rời đi sao?”
Con ngươi màu hổ phách co lại, giống như một lỗ đen trong vũ trụ vô tận, hút lấy tôi trầm luân trong đó.
Những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ khóe mắt.
Tôi túm lấy cà vạt Thẩm Yên Lâm, dựa sát vào anh, giọng nói run rẩy, lý trí của tôi hoàn toàn sụp đổ.
“Đừng đi, Thẩm Yến Lâm, đừng đi.”
Bát canh giải rượu kia cuối cùng cũng không có ai uống, đơn độc bị bỏ lại trong nhà bếp, và từ từ bốc lên những hơi nóng cuối cùng
“Thẩm Yến Lâm.”
Trong bóng tối, tôi rơi vào chiếc giường êm ái, kìm nén những âm thanh trong cổ họng.
“Anh đây.”
Thẩm Yến Lâm nghiêng người về phía trước, thân mật áp sát tôi.
Vòng đi vòng lại, chúng tôi lại trở về chỗ cũ.
Ngày hôm sau, có tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào:
“Chị ơi, em đi học đây, xe của trường sắp đến rồi.”
Tôi nỗ lực từ trong mộng sâu tỉnh lại, nhưng cái thân thể đau nhức lại làm tôi mềm nhũn nằm lại trên giường.
Lại sờ thấy một thân thể rắn chắc ấm áp bên cạnh,Thẩm Yến Lâm vẫn chưa tỉnh.