Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÍ MẬT - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-08-15 23:33:38
Lượt xem: 7,581

4

Từng tin nhắn một khiến tôi muốn nôn mửa.

Trước kia sao tôi không nhận ra anh ta dường như không biết đọc chữ, hay là tôi chính là lỗi sai trong mối tình vĩ đại của họ, nên phải kéo tôi vào, hỏi tôi có ý gì? Khó hiểu lắm à?

【Tôi là bố anh à? Mà phải trả lời tất cả các câu hỏi của anh?】

Câu trả lời của tôi là cuộc gọi được gọi ngay lập tức.

"Chu Chỉ Nghi." Tên tôi mà cũng có thể được gọi với giọng điệu căm phẫn như vậy.

"Gọi bố làm gì? Giữa đêm gọi nhiều thế, không ai dạy anh lễ phép à? Nên mới tìm đến bố anh là tôi hả?"

"Chu Chỉ Nghi, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."

Pạch~ Tôi trực tiếp cúp máy.

Cho mặt mũi rồi mà còn đòi kiên nhẫn có giới hạn, Tạ Yến Lễ lúc nào cũng thần kinh như vậy sao?

Ngoại trừ chuyện anh ta gi//ết tôi ở kiếp trước, tôi vẫn cảm thấy ở bên anh ta cứ như đang mang án treo.

Điện thoại lại không ngừng gọi tới.

Nghĩ một lát, tôi bắt máy.

"Chu Chỉ Nghi, Tang Ninh đâu?"

"Anh nói chuyện với ai vậy? Tôi nợ gì các người à? Tôi phải quan tâm đến chỗ cô ta đi à? Tôi phải nói với anh à?"

"Chu Chỉ Nghi, dù không biết chúng tôi đã làm gì phật ý cô, nhưng xin cô hãy nói cho tôi biết được không? Điều này thực sự rất quan trọng với tôi."

"Xin tôi? Đây là thái độ xin xỏ của anh à? Nếu không thì gọi tôi là 'bố' đi, không lẽ để tôi ngày nào cũng giống bố anh mà bị anh làm phiền, nhưng lại không được nghe tiếng gọi 'bố'?"

"Chu Chỉ Nghi, cô điên rồi phải không?"

"Sao? Không muốn à? Vậy xem ra tình cảm của các người không sâu đậm lắm nhỉ, gọi một tiếng 'bố' mà cũng không muốn, vậy sau này chia tay là chắc rồi, ôi trời! Anh có phải là người có tính cách thích diễn xuất không? Không yêu nhiều lắm nhỉ! Vậy mà cứ giả vờ sâu sắc làm gì?"

Điện thoại bị cúp máy trong cơn giận dữ.

Cãi nhau từ sáng sớm thật sự khiến tinh thần sảng khoái, tôi rửa mặt xong rồi chuẩn bị xuống nhà ăn một tô mì trước khi đến phòng thi.

Nhờ vụ lộn xộn của Kỷ Tang Ninh đêm qua, có lẽ bố mẹ tôi cảm thấy chút ít áy náy, nên đã để lại cho tôi tiền ăn sáng.

Nhớ lại kiếp trước, tôi đã phải tự mình nấu một quả trứng để làm bữa sáng trong cơn choáng váng và hoa mắt.

Vì từ sáng sớm, bố mẹ tôi đã đi tiễn Kỷ Tang Ninh.

Buổi sáng thi môn Văn, mặc dù kiến thức cấp ba tôi đã quên gần hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-mat/chuong-4.html.]

Nhưng dù sao cũng là tiếng mẹ đẻ, tôi vẫn có thể đối phó được.

Tôi nhanh chóng làm xong bài thi và là người đầu tiên rời khỏi phòng thi.

Không vì lý do gì khác.

Vì từ vài năm trước, mỗi kỳ thi đại học đều có phỏng vấn người ra khỏi phòng thi đầu tiên.

Ở góc cầu thang, tôi cố tình làm vết thương trên trán chảy m.á.u nhiều hơn.

Sau đó, tôi dùng một tay ôm trán chạy ra ngoài.

Trong suốt quá trình phỏng vấn, tôi luôn nở nụ cười.

Tôi nói rằng tôi cảm thấy cuộc đời này rất có hy vọng.

Sau này khi vào đại học, tôi sẽ không phải bị đánh vì em họ nữa.

Cuộc phỏng vấn này nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Nếu tôi chỉ tỏ ra đáng thương, có lẽ không nhiều người chú ý đến vậy, nhưng tôi đã làm cho nó trở thành một sự tương phản với "hy vọng".

Một đứa con gái bị quấy rối vào đêm trước kỳ thi đại học, một người mẹ sẵn sàng làm tổn thương con mình vì con của người khác.

Lên đại học rồi sẽ không còn bị đánh nữa.

Mẹ tôi nhanh chóng nổi tiếng vì tôi.

Khi về đến khu chung cư, nhiều người chỉ trỏ vào bà.

Buổi trưa khi tôi về nhà ăn cơm, vừa hay gặp bà trong cơn giận dữ.

"Chu Chỉ Nghi, những gì con nói với phóng viên là có ý gì?"

"Ý gì à? Sao vậy? Mẹ? Cô con gái quý báu của mẹ đã ra nước ngoài rồi, mẹ còn muốn đánh con nữa không?"

"Chu Chỉ Nghi, hai ngày nay con bị điên à?" Bà giơ tay lên, định đánh nhưng chần chừ không giáng xuống.

Bởi vì bố tôi đứng bên cạnh khuyên: "Thôi đi! Con đang thi đại học, bà đừng so đo với nó."

"Ôi trời! Hóa ra bố mẹ vẫn biết con đang thi đại học à! Con còn tưởng việc thi đại học cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, với lại, có chuyện gì quan trọng hơn cô bé Ninh Ninh của các người không chứ!"

"Chu Chỉ Nghi!" Mẹ tôi giáng một cái tát xuống.

Ha! Nhưng không đánh trúng.

Bây giờ tôi không còn ngu ngốc nữa.

Sao phải đứng yên để bà đánh.

 

 

Loading...