Bị Bệnh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-04 17:28:52
Lượt xem: 1,228
3
Ma ma tuổi càng lớn, sức vung búa ngày càng nhỏ..
Bắt đầu vào mùa đông, đầu gối của bà ấy sẽ đau. Ta nắm tay xoa nóng lên rồi xoa bóp cho bà. Có lần trong đêm, bà ấy thở dài thở ngắn:
"Cha mẹ sẽ không bán một đứa con ngoan như con vào cung đâu."
Chủ đề nêu ra, lại chậm chạp không được đáp lại. Ma ma nói ta không có lễ phép, ta ủy khuất ồn ào: "Là mama bảo ta đóng vai câm điếc còn gì."
Ma ma rất xấu hổ, thế là nhìn trái phải , thuận thế hỏi tới thân thế của ta.
Ta tên gọi Quan Kỳ, ta không có cha. Năm ta mười hai tuổi, nương nhiễm bệnh qua đời, ta lẻ loi một mình, đi Yến đô ( Kinh đô của Đại Yến) tìm cậu mợ nương tựa.
Mẹ ta kể qua, khi cậu còn nghèo khổ được mình tiếp tế, nhà ta gặp nạn, hắn sẽ không thể không giúp.
Ta đến Yến đô , một nhà cậu mợ nhiệt tình săn đón. Cơm canh phong phú, ta dù bụng đói kêu vang, nhưng cũng cố nén không hề động đũa.
Mẹ ta có nói qua, ăn nhờ ở đậu thì phải biết phép tắc, chủ nhân không nhúc nhích đũa, ta cũng không thể động.
Ta ở nhà cậu ba tháng. Mợ xinh đẹp lại ôn nhu, đối xử với ta vô cùng tốt. Một đêm nọ, nàng muốn ta giúp nàng xâu kim.
Ta l.i.ế.m đầu sợi chỉ , mất đi tri giác, khi mở mắt ra thì đã quỳ gối trong đại điện.
"Xì! Hai loại súc sinh!" Ma ma giữ c.h.ặ.t t.a.y của ta, "Nhớ kỹ, càng xinh đẹp càng hay gạt người đó, biết chưa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-benh/chuong-2.html.]
Ta nói, nếu chỉ xinh đẹp mới dối trá vậy ta sẽ luôn tin ma ma cả đời này. Ma ma nói, cái miệng này không thốt ra được câu nào dễ nghe, thì liền nói ít đi.
4
Xuân đi, hạ qua đông đến. Một ngày nọ, mama đi đến sảnh chính nhưng không bao giờ quay lại nữa .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thi thể không đầu được chuyển ra khỏi đại sảnh . Ta nghe nói Yến Đế chán ăn óc các cô gái trẻ nên đã thử nếm mùi vị của các bà già xem có ngon hơn không.
Thiếp thân của mama, Tô công công sửa sang lại di vật của bà ấy, phát hiện di thư mama viết.
Ta xem không hiểu vì không biết chữ, liền nhờ Tô công công đọc. Tô công công đọc là: "Đợi ta sau khi chết, tấy cả tiền tài thuộc về Tô Tiến Bảo."
Tô công công đem mấy túi đạu vàng của mama mang đi, chỉ để lại một vật, chính là thanh thiết phủ (rìu).
Ta nhặt chiếc rìu sắt này chạy quanh bếp , chặt con lợn xong, ta đến lạy Phật sám hối , thầm niệm A Di Đà Phật trong tâm.
Niệm Phật hồi lâu, ta bắt đầu tưởng niệm ma ma. Người c.h.ế.t đều sẽ lập bia, ta cũng muốn lập cho bà ấy một khối bia mộ.
Ta đem tấm ván gỗ vốn là cửa sổ thiện phòng dỡ xuống, đem nó chôn ở khu rừng gần Yến cung, coi nó là bia vị của mama.
Thời điểm không ai để ý, ta sẽ dùng cơm và rượu thừa, đựng trong một cái chén bể, đặt trước bia mộ.
Nước vo gạo mất trộm, thiện phòng đều cảm thấy kỳ quái vô cùng. Đây hẳn là một tên trộm quá không kén chọn đi, rượu thừa cơm cặn đều không buông tha.
Ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Vì sao cơm rượu ta dùng để tế bái , sẽ không cánh mà bay vào hôm sau?