Bất Diệt Phượng Hoàng: Thanh Chi Cầm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-19 07:38:17
Lượt xem: 56
Mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, hoà lẫn với mùi hương trầm nồng đậm đến ngạt thở. Thanh Chi Cầm cố gắng mở mắt, mí mắt nặng trĩu như đeo chì. Xung quanh mờ ảo, chỉ có tiếng cười the thé, đắc ý vang vọng bên tai.
"Thanh Chi Cầm, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha!"
Giọng nói quen thuộc, chứa đầy sự hận thù và khinh miệt, khiến Thanh Chi Cầm dù đang chìm trong đau đớn cũng phải rùng mình. Đó là Thanh Lam Ngọc, biểu tỷ của nàng, người mà nàng từng xem như tỷ muội thân thiết.
Nàng cố gắng tập trung nhìn rõ, cảnh tượng trước mắt dần hiện ra. Một căn phòng tối tăm, ẩm thấp, bốn phía là những bức tường đá lạnh lẽo. Nàng bị trói chặt vào một cây cột gỗ mục nát, m.á.u tươi từ vết thương trên người thấm đẫm y phục trắng tinh, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
"Lam Ngọc, tại sao... tại sao ngươi lại làm vậy với ta?" Giọng Thanh Chi Cầm khàn đặc, yếu ớt như tiếng mèo kêu.
Thanh Lam Ngọc bước đến gần, khuôn mặt xinh đẹp méo mó vì sự đắc ý. Nàng ta giơ tay, vuốt ve khuôn mặt đầy m.á.u của Thanh Chi Cầm, giọng nói ngọt ngào đến rợn người.
"Tại sao ư? Vì ngươi quá ngu ngốc! Ngươi tưởng mình là thiên kim tiểu thư của Thanh gia thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Ngươi cướp đi vị hôn phu của ta, cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về ta, ngươi đáng chết!"
Thanh Chi Cầm cười khẩy, tiếng cười yếu ớt xen lẫn sự chua xót. "Vị hôn phu? Ngươi nói đến tên tiểu nhân Lãnh Thiên Hàn kia sao? Hắn ta vì lợi ích mà phản bội Thanh gia, cấu kết với ngoại địch, hãm hại phụ mẫu ta, chẳng lẽ ta còn phải giữ hắn bên mình?"
"Im miệng! Ngươi đừng ngụy biện nữa! Tất cả đều là lỗi của ngươi!" Thanh Lam Ngọc gào lên, ánh mắt long lên sự căm hận. Nàng ta giơ tay, một luồng linh lực màu đen cuồn cuộn đánh thẳng vào n.g.ự.c Thanh Chi Cầm.
"Phụt!"
Thanh Chi Cầm phun ra một ngụm m.á.u tươi, cơn đau đớn như xé toạc cơ thể. Linh căn của nàng đã bị phế, nàng không còn sức chống cự.
"Ngươi... các ngươi sẽ phải trả giá..." Thanh Chi Cầm nghiến răng, từng chữ như tạc vào đá. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Thanh Lam Ngọc, hận thù ngập trời.
"Trả giá? Ngươi đã sắp c.h.ế.t rồi, còn nói gì nữa? Ha ha ha!" Thanh Lam Ngọc cười lớn, nụ cười đầy sự tàn nhẫn.
Một luồng linh lực mạnh mẽ hơn nữa đánh tới, Thanh Chi Cầm cảm thấy ý thức của mình dần tan biến. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: Trả thù!
"Ưm..."
Thanh Chi Cầm khẽ rên lên một tiếng, từ từ mở mắt. Cảm giác đau đớn vẫn còn đó, nhưng không còn dữ dội như trước. Nàng nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ đơn sơ, trong một căn phòng nhỏ bé, xa lạ.
"Tỉnh rồi sao?" Một giọng nói già nua vang lên.