BẠN TRAI YÊU THẦM EM GÁI KẾ - 12
Cập nhật lúc: 2024-12-16 01:57:08
Lượt xem: 2,640
Trước khi đi, tôi gặp Tạ Miên một lần nữa.
Vừa nhìn thấy tôi, hắn liền điên cuồng vùng vẫy, miệng chửi rủa không ngừng.
Cảnh sát đá hắn vài cú, hắn mới chịu im.
"Đừng kích động thế," tôi mỉm cười với hắn, giọng nhẹ nhàng, "Yên tâm đi, người anh em tốt của anh sắp đến bầu bạn với anh rồi."
Nhà họ Tạ đã bắt đầu xuống dốc.
Còn Tạ Minh Huy, từ sau khi bị phế, hành vi ngày càng thất thường, tay đã dính m.á.u của không ít người.
Nói xong, tôi không đợi phản ứng của Tạ Miên, quay người rời đi.
Tôi đã sắp xếp người "chăm sóc" đặc biệt cho hắn trong tù.
Những gì hắn đã làm kiếp trước, đời này sẽ lặp lại trên chính hắn từng chút một.
Ra khỏi sở cảnh sát, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tạ Tây Thư, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ:
"Anh theo tôi bao lâu rồi?"
Cơ thể Tạ Tây Thư cứng đờ.
Anh cúi đầu, dáng vẻ như một đứa trẻ mắc lỗi, lộ rõ sự bất an.
"Tôi không trách anh."
Tôi thở dài, dịu giọng hơn: "Thật ra, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã bảo vệ tôi."
Nhưng Tạ Tây Thư vẫn không mở lời.
Lúc này tôi mới nhận ra điều gì đó không ổn, buộc anh ngẩng đầu lên.
Tôi thấy anh nghiến răng, mắt đỏ hoe.
"Tạ Tây Thư?"
Anh cắn chặt răng, cố ngăn nước mắt rơi xuống.
Nhưng mắt đã tràn đầy nước, chỉ cần chớp mắt một cái là một giọt lớn rơi xuống ngay.
"Nói đi!"
Tôi hơi lo lắng, giọng nghiêm khắc hơn.
Cuối cùng, Tạ Tây Thư lên tiếng, giọng khản đặc, xen lẫn tiếng nức nở:
"Tôi… tôi không phải đồ thần kinh!"
Tôi không ngờ đây lại là nguyên nhân.
"Tạ Tây Thư."
Nhìn anh khóc quá thảm, lòng tôi trào dâng chút thương cảm hiếm hoi.
Tôi đưa tay nâng mặt anh lên, nghiêm túc nói:
"Nhìn tôi này!"
Tạ Tây Thư cố gắng mở to mắt, nhìn tôi chăm chú.
"Anh không phải đồ thần kinh, anh là anh hùng."
Tôi mỉm cười:
"Anh xem, hồi nhỏ anh đã cứu tôi một lần, bây giờ lại cứu tôi thêm lần nữa – Tạ Tây Thư, anh rõ ràng là anh hùng!"
"Hơn nữa, anh thông minh như vậy, mẹ tôi còn khen anh rất nhiều lần, còn nói rằng nếu anh là con của bà ấy thì tốt biết bao."
Tôi rất ít khi kiên nhẫn khen người khác.
Nhưng lần này, vì muốn trấn an anh, tôi cố nghĩ ra mọi điều tốt đẹp để nói.
Khi tôi gần như cảm thấy mình bắt đầu lảm nhảm, Tạ Tây Thư đột nhiên mỉm cười.
Đôi mắt anh sáng lên, nhưng nhanh chóng lại tối đi.
Anh ngập ngừng, rồi cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng:
"Tôi trước giờ luôn mơ thấy cô…bị Tạ Miên hành hạ rất khổ sở.
Hắn thậm chí còn cho người khác làm nhục cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi muốn cứu cô , nhưng mỗi lần đều chỉ kịp chậm một chút…"
Giọng Tạ Tây Thư nhỏ dần.
Anh thấy tôi sững người, lại vội vàng giải thích:
"Tôi thật sự không bị bệnh! Tôi đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, thật mà!"
Anh thậm chí còn định lấy giấy chứng nhận của bệnh viện ra cho tôi xem, nhưng bị tôi ngăn lại.
"Tạ Tây Thư," tôi thở dài, không nhớ đây là lần thứ mấy trong ngày, "Anh là đồ ngốc à?"
Tôi nhớ lại lúc tôi hỏi anh tại sao lại cố gắng đến vậy, và anh chỉ im lặng.
Hóa ra anh sợ tôi gặp chuyện, nên muốn nhanh chóng trưởng thành.
Nhưng anh lại lo rằng nếu nói ra, tôi sẽ nghĩ anh bị điên.
Tạ Tây Thư mím môi, rồi cụp mắt, dáng vẻ chán nản.
Nhìn như một chú chó lớn bị bỏ rơi.
Nhưng rõ ràng, khi tiếp nhận phỏng vấn truyền thông, anh lại là một người đàn ông đầy khí chất tổng tài.
Tôi cố nhịn cười:
"Chúc mừng anh , nghe nói bây giờ anh đã nắm giữ 40% cổ phần của nhà họ Tạ rồi."
Thật sự phải khâm phục tốc độ trưởng thành của Tạ Tây Thư.
Nhưng anh nhanh chóng liếc tôi một cái, rồi lại cúi đầu.
Giọng nhỏ như muỗi kêu:
"… Là 0."
—----
"Chuyện gì?"
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tạ Tây Thư kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:
"Tôi đã chuyển hết vào tên em rồi."
Lần này đến lượt tôi im lặng.
"Vẫn còn 30% cổ phần nằm trong tay ông già. Ông ấy chưa đồng ý giao cho em."
Giọng điệu của Tạ Tây Thư thậm chí còn mang chút áy náy.
Một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng mình, vừa khàn khàn vừa nghiêm túc:
"Anh biết là tôi không hề muốn anh chuyển cả nhà họ Tạ cho tôi. Tạ Tây Thư, ngay từ đầu tôi tìm đến anh chỉ để trả thù Tạ Miên. Tôi đúng là muốn nuốt trọn miếng bánh nhà họ Tạ, nhưng anh không cần phải làm đến mức này."
Lúc đầu, tôi chỉ muốn giúp Tạ Tây Thư có khả năng tự cứu mình.
Anh từng cứu tôi, nên tôi sẵn sàng dùng cả gia tộc họ Tạ để cảm ơn anh.
Không ai có thể chối từ tiền bạc và địa vị.
Ít nhất tôi luôn nghĩ như vậy.
Nhưng có vẻ Tạ Tây Thư thực sự là một ngoại lệ.
"Tôi biết mà," anh nhìn tôi, ánh mắt cong cong, nụ cười hơi ngại ngùng, "Nhưng dì nói, đàn ông mà đáng tin thì heo cái cũng biết leo cây."
Mẹ tôi quả thực thường nói câu này.
Thậm chí bà còn hay nói rằng đàn ông chỉ để vui chơi, không được thì đổi người khác.
Nhưng nghĩ lại, bà chắc chắn không nói những lời đó trước mặt Tạ Tây Thư, nếu không, không biết anh sẽ ấm ức đến thế nào.
Tôi gật đầu, sau đó nghe anh tiếp tục:
"Tôi cũng nghĩ dì nói đúng. Tôicảm thấy bản thân không đáng tin lắm.
"Dì còn nói, em thích tiền. Nếu muốn làm em vui, chỉ cần đưa tiền cho em là được."
Tạ Tây Thư ngừng một chút, rồi cẩn thận hỏi tôi:
"Tôi làm vậy không sai, đúng không?"