Bạn Trai Muốn Chăm Sóc Người Yêu Cũ - 6
Cập nhật lúc: 2025-02-12 13:13:01
Lượt xem: 3,011
Tôi quá chán nản, liếc nhìn nhân viên môi giới. Người đó hiểu ý ngay, vội vàng đứng chắn trước mặt tôi:
“Xin lỗi hai vị, chúng tôi còn phải tiếp tục trao đổi công việc với cô Dung.”
Một nhân viên khác đang tiếp đón Chu Diệu Minh và Lục Thanh Thanh cũng bước lên:
“Tôi vừa tìm được một căn hộ có giá thuê khá rẻ, hai vị có thể xem thử xem có phù hợp không.”
Ồ, thì ra là họ đi thuê nhà à, tôi cứ tưởng với cái thái độ vênh váo kia là đến để mua nhà cơ đấy.
Chu Diệu Minh vội vàng chữa thẹn:
“Nhà cũ của anh đang sửa sang lại nên tạm thời muốn thuê một chỗ để ở.”
Lục Thanh Thanh liền ôm chặt lấy cánh tay phải của Chu Diệu Minh, cười nói:
“Thật ra tôi và Diệu Minh đã quay lại với nhau rồi, tất cả đều nhờ cô Dung đấy. Cô sẽ chúc phúc cho bọn tôi chứ?”
Đi thuê nhà thôi mà cũng làm quá lên như thế, không chỉ tôi, mà cả những người xung quanh cũng đều có biểu cảm khó nói thành lời.
“Ừm ừm, chúc hạnh phúc nhé.”
Chúc “khóa chặt” luôn cho chắc.
Cả hai bọn họ đều cứng họng không nói được gì. Tôi nhân cơ hội đó cùng nhân viên môi giới bước vào một văn phòng riêng để bàn bạc chi tiết hơn.
08.
Sau đó, tôi không gặp lại bọn họ trong một thời gian dài. Dù sao thì khoảng cách giữa hai công ty cũng quá lớn, phạm vi làm ăn gần như không trùng nhau.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được vài chuyện ngồi lê đôi mách từ cấp dưới của mình, những tin tức này họ nghe lại từ các đồng nghiệp cũ.
Sau khi tôi dẫn đội ngũ rời đi, công ty của Chu Diệu Minh ngày càng sa sút. Anh ta hoảng loạn tìm đủ mọi cách cứu vãn tình hình, cuối cùng thuê một “chiến thần cày việc” từ một tập đoàn lớn.
Người này năng lực chuyên môn thì bình thường nhưng lại cực kỳ thích khắt khe về kỷ luật và quy định công ty. Một số vị trí vốn chỉ cần làm tốt công việc của mình, không nhất thiết phải đến sớm về muộn, nhưng anh ta lại quy định đi làm muộn hay về sớm đều bị trừ lương.
Kết quả là một loạt nhân viên có năng lực nhưng không muốn chịu đựng những quy định vô lý đó đã lần lượt nghỉ việc. Hiện tại, công ty của Chu Diệu Minh thậm chí còn chậm trả lương cho nhân viên.
Tin tức mới nhất là công ty đã sa thải không ít người và chuẩn bị chuyển trụ sở. Tất nhiên, từ ba tầng giờ chỉ còn một tầng, phải chuyển đến một tòa nhà còn cũ kỹ hơn cả lúc mới bắt đầu.
Đúng là thế sự xoay vần.
Trong khoảng thời gian đó, Chu Diệu Minh cũng thỉnh thoảng đổi số điện thoại để nhắn tin cho tôi, hoài niệm về quá khứ. Nhưng lần nào tôi cũng chặn luôn, dần dà chắc là anh ta hết tiền mua số mới nên cũng im bặt.
Tuy nhiên, giấu sao được mãi, với lại chuyện tôi làm việc ở Ôn thị cũng chẳng phải bí mật gì. Vì thế, cuối cùng Chu Diệu Minh và Lục Thanh Thanh cũng biết hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
09.
Tôi gặp lại Chu Diệu Minh ở bãi đỗ xe ngầm của Ôn thị. Lúc đó, tôi vừa tan làm và đang định lấy xe thì bất ngờ có một người lao ra từ góc tối, nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi hoảng hốt, lập tức dùng gót nhọn của đôi giày cao gót giẫm mạnh xuống. Người đó hét lên đau đớn rồi buông tay tôi ra. Nhìn kỹ lại, tôi mới nhận ra đó chính là Chu Diệu Minh.
Tức giận bùng lên trong tôi:
“Anh phát điên cái gì vậy?!”
Nhất Phiến Băng Tâm
Chu Diệu Minh nghiến răng, ánh mắt đầy căm phẫn:
“Em dám nhảy việc sang Ôn thị!”
Tôi cảm thấy nực cười:
“Tôi đã nhảy việc rồi thì đi đâu liên quan gì đến anh chứ? Hơn nữa, người ta luôn hướng tới những nơi tốt hơn, ai chẳng chọn Ôn thị thay vì ở lại cái công ty tồi tàn của anh!”
Anh ta nghiến chặt răng, tức tối gào lên:
“Em có biết không… có biết không…”
Nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận của anh ta khiến tôi cảm thấy bất an, tay âm thầm sờ vào chìa khóa xe trong túi xách, đồng thời quan sát xung quanh để tìm đường thoát thân.
May mắn là lúc này có bảo vệ nghe thấy tiếng động chạy tới, điều khiến tôi bất ngờ là cùng đi với họ còn có cả Ôn Thiên Dương.
Chưa kịp để ai lên tiếng, Chu Diệu Minh vừa nhìn thấy Ôn Thiên Dương liền như phát điên:
“Anh cố ý đúng không?! Anh biết rõ Dung Mẫn quan trọng thế nào với công ty tôi, vậy mà còn cố tình lôi kéo cô ấy cùng cả đội ngũ của cô ấy!”
Hửm? Hai người này quen nhau sao?
Ôn Thiên Dương liếc anh ta một cái, giọng nhàn nhạt:
“Nếu anh có bản lĩnh thì cứ việc lôi kéo cô Dung Mẫn về lại công ty của mình đi.”
Chu Diệu Minh nghe xong lập tức bị chọc trúng chỗ đau, hét lớn:
“Anh chỉ dựa vào Ôn thị thôi, có gì mà giỏi?! Đừng quên Ôn thị cũng không phải của một mình anh, tôi cũng có phần!”
Anh ta bắt đầu nói năng linh tinh, khiến mấy nhân viên bảo vệ đứng cạnh cũng không giấu nổi vẻ mặt khinh bỉ.
Tôi cũng bị sốc không kém, đồng thời mơ hồ cảm thấy mình hình như đã vô tình chạm vào một bí mật nào đó của giới hào môn.
Chờ đã, nói như vậy thì… ngũ quan của Chu Diệu Minh và Ôn Thiên Dương dường như có vài nét giống nhau!
Tôi bỗng chốc bừng tỉnh.