Bạn bè bình thường - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:47:35
Lượt xem: 4,142
Hắn dừng lại rồi nói: “Tư Nguyệt, con người luôn muốn đến những nơi cao hơn.”
Câu nói này khiến tôi bật cười nhưng tôi tôn trọng sự thành thật của hắn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nhìn hắn, mỉm cười chân thành và nói: “Tần Tranh, vậy chúc anh bay thật cao, một lần bay vạn dặm, đạt được điều mình mong muốn.”
Ánh mắt hắn rơi vào mặt tôi, sâu trong mắt hắn hiện lên một tia hối hận, sự hối hận này có lẽ không đáng kể so với tham vọng mãnh liệt của hắn, cuối cùng hắn thở dài nói: “Tư Nguyệt, đừng hận anh.”
Tôi phớt lờ hắn.
5.
Nhược điểm của chuyện tình cảm nơi công sở có lẽ là sau khi chia tay thì không cách nào quên được nhau một cách đàng hoàng.
Dù thế nào đi chăng nữa, mọi người luôn phải đi làm.
Khi taxi dừng ở tầng dưới công ty, tôi nhìn thấy Tần Tranh và Lý Khanh Khanh.
Không chỉ có họ mà còn có những người khác trong nhóm của họ.
Hiện tại đang là giờ ăn tối, có lẽ bọn họ cùng nhau đi ăn tối, Lý Khanh Khanh rất vui vẻ, trên mặt mang theo nụ cười đáng yêu, đối mặt với Tần Tranh, nhảy múa vòng vòng không biết đang nói cái gì.
Tần Tranh trên môi nở nụ cười, dịu dàng nhìn Lý Khanh Khanh, thỉnh thoảng cũng chú ý tới dòng người và con đường phía sau cô ta, lúc cô sắp đụng phải người nào đó, hắn liền nắm lấy cánh tay của cô ta, tránh đi.
Rất quen mà cũng rất lạ.
Sau khi chúng tôi chia tay, hắn có vẻ hạnh phúc.
Tôi đợi trong xe cho đến khi bóng lưng họ khuất vào quán trà kiểu Hồng Kông ở tầng dưới của công ty rồi mới nhìn đi chỗ khác.
Người lái xe phía trước buôn chuyện hỏi: “Có phải cô thầm mến anh chàng cao ráo đẹp trai đó không?”
Tôi cười và giải thích: “Đó là bạn trai cũ của tôi”.
Ánh mắt tài xế trong nháy mắt từ buôn chuyện chuyển sang ngượng ngùng, vẻ mặt muốn an ủi nhưng lại ngại nói.
Tôi ân cần trả lời: “Không sao đâu, nó không ảnh hưởng gì đến tôi cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-be-binh-thuong-oirm/4.html.]
Sau khi vào công ty, Bella rất vui khi gặp tôi, đến gần tôi và nói: “Chị Tư Nguyệt, chị xuất viện rồi à? Thật là, chị cũng không cho chúng tôi đi thăm chị.”
Tôi vừa đi vừa cười vừa nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu. Hơn nữa, không phải tôi khỏe rồi sao? Việc xem xét dự án ở Hồng Kông thế nào rồi?”
Cô ấy theo tôi trở lại văn phòng của tôi với thông tin đã in, đưa cho tôi đống thông tin trên tay rồi nhìn ra văn phòng bên ngoài.
Xung quanh không có ai nên cô ấy đi tới nhỏ giọng nói: “Chị Tư Nguyệt, tạm thời đừng xem số liệu, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
Tôi đặt đồ trên tay xuống, ngước lên nhìn Bella, vẻ mặt cô ấy không hiểu sao có chút tức giận, cô ấy nói: “Chị Tư Nguyệt, chị biết Albert sẽ đảm nhận chi nhánh Nam Kinh vào tháng tới phải không? Tất cả chúng ta đều nói rằng sau khi anh ta rời đi, vị trí giám đốc còn trống có lẽ sẽ là cuộc cạnh tranh giữa chị và Tần Tranh.”
“Mấy năm nay cả hai người đều biểu hiện rất tốt, em không muốn nói này nói nọ với chị, vốn dựa vào thực lực, cuối cùng cho dù là chị hay Tần Tranh, bọn em đều tâm phục khẩu phục.”
“Nhưng, nhưng...”
Không biết tại sao khi nói lời này, cô ấy lại có vẻ do dự, cắn môi dưới bằng răng trên, trông như đang khó nói.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chỉ có hai chúng ta thôi, cứ nói đi.”
Cô ấy dừng một chút, sau đó thấp giọng nói: “Nhưng mấy ngày trước em nhìn thấy Tần Tranh và Lý Khanh Khanh ôm nhau trong phòng trà.”
Việc nghi ngờ Lý Khanh Khanh là con gái của Lý Niệm cũng không phải là bí mật gì trong công ty, cho nên Bella tức giận như vậy, có lẽ là vì cho rằng Tần Tranh cái gì cũng dám làm.
Tôi dùng tay cuộn các mép thông tin lại, bỗng nhiên muốn cười. Thì ra lúc tôi đang cầm điện thoại trong bệnh viện đoán xem Tần Tranh không có tin tức gì, đang làm gì, thì hắn lại đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc* trong lòng.
*(Ôn hương nhuyễn ngọc: diễn tả người phụ nữ xinh đẹp)
Nhưng điều này đã nằm trong dự đoán của tôi, tôi tự cười và cố gắng an ủi Bella: “Không có việc gì, bổ nhiệm, điều động nhân sự là do cấp trên an bài, ở vị trí của mình thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”
Bella thở dài còn tôi cúi đầu tiếp tục xem dữ liệu.
Tôi khá bất ngờ khi Tần Tranh đi tới gõ cửa kính văn phòng tôi.
Suy cho cùng, trong suy nghĩ của tôi, dù cuộc chia tay của chúng tôi diễn ra suôn sẻ mà không trở mặt, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là tôi là người có thể diện chứ không có nghĩa tôi và Tần Tranh là vẫn có thể trò chuyện bình thường, giao tiếp như không có chuyện gì xảy ra.
Trừ khi cần thiết, tôi nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ không muốn có bất kỳ liên lạc riêng tư nào với nhau.
Cho đến khi tôi biết tại sao hắn lại ở đây.
Hắn đứng trước bàn làm việc của tôi, dáng người cao lớn, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi, dừng một chút rồi nói: “Tư Nguyệt, anh còn tưởng rằng em sẽ từ chức.”