Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bác sĩ số mệnh 2 - Ngôi nhà ma ám và người hàng xóm độc ác - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:45:47
Lượt xem: 292

4.

Đứa trẻ này tuy còn nhỏ nhưng vóc dáng cũng không hề nhỏ. Cậu ta khỏe như một con nghé con, tôi không hề phòng bị bị cậu ta đánh. 

 

Trực tiếp lảo đảo, mất thăng bằng ngã xuống đất. 

 

Thấy tôi ngã, cậu bé vỗ tay cười lớn: "Ôi ôi! Con gái hư ngã xuống!" 

 

Bà lão nhìn thấy vậy, nheo mắt cười. 

 

"Ôi, bảo bối nhỏ của chúng ta thật mạnh mẽ, thật lợi hại, lợi hại!" 

 

Da trên lòng bàn tay bị trầy xước, rất đau. Tôi kìm nén cơn giận đứng dậy, đầu tôi gần như bốc khói vì tức giận. 

 

“Còn chưa đến sáu giờ sáng, bà vặn nhạc to như vậy định không cho người ta ngủ à?” 

 

“Phi” 

 

Bà già nhổ nước bọt, lông mày hình tam giác nhướng cao. 

 

“Tôi nhảy múa trong sân nhà mình thì có chuyện gì?” 

 

“Cô cũng là người thuê nhà, sao lại làm như chủ nhà vậy?” 

 

“Nghe không được, sao cô không xây biệt thự đi?” 

 

Cậu bé cũng chống tay lên hông và giận dữ trừng mắt nhìn tôi. 

 

Mỗi khi tôi có bất đồng ý kiến, cậu sẽ lao tới đánh tôi. 

 

Tôi nhìn quanh bốn phía, thấy khoảng sân vốn sạch sẽ sảng khoái nay đã trở thành một mớ hỗn độn. 

 

Sân tràn ngập các loại rác, túi nhựa, hộp các tông, xe của trẻ em và đủ loại đồ chơi. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Những cây mẫu đơn tôi trồng chỉ còn lá trơ trụi, còn những cây hành lá tôi trồng thì bị ngắt làm đôi. 

 

Gia đình này mới ở trong tiểu viện có một ngày mà đã vứt rác bừa bãi trong sân.

 

5.

Thấy tôi không nói gì, bà lão bật dàn âm thanh lên như thị uy và cho âm thanh to hơn. 

 

Nghĩ đến những nhà khác trong sân này, tôi nghiến răng kìm nén cơn tức giận. 

 

Quên đi, dù sao thì họ cũng không thể ở lại được mấy ngày. 

 

Tôi sợ đánh nhau với bà già này sẽ bị ăn vạ, sẽ không thể mắng bà nhiều lần nữa. 

 

Họ là một gia đình bốn người, tôi chỉ là một cô gái trẻ, nếu thực sự xảy ra xung đột, tôi sẽ không thể có lợi được. 

 

"Bà ơi, nhìn kìa! Quả bóng!" 

 

Ngay khi mấy người trong chúng tôi đang giằng co, một quả bóng màu đỏ từ từ lăn ra từ phòng phía tây. 

 

Nhìn thấy quả bóng này, trong lòng tôi cảm thấy hoảng sợ, không khỏi lùi lại hai bước. 

 

Đây là, đã làm ồn đến vị ở phòng phía tây sao? 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bac-si-so-menh-2-ngoi-nha-ma-am-va-nguoi-hang-xom-doc-ac/chuong-2.html.]

Cậu bé bước tới, ôm quả bóng trên tay, thậm chí còn không nhảy múa. 

 

Không lâu sau, cánh cửa phía tây từ từ mở ra. Một cô bé với làn da nhợt nhạt bước ra khỏi nhà. Cô bé có hai b.í.m tóc, nước da trắng ngần và đôi môi trắng bệt. 

 

Toàn bộ khuôn mặt chỉ có nhãn cầu là sẫm màu, thoạt nhìn giống như một người giấy mới làm. 

 

Tôi im lặng lùi lại một bước. 

 

“Có ai nhìn thấy quả bóng của tôi không?” 

 

Diện mạo như một đứa trẻ bảy tám tuổi, nhưng khi nói, giọng như một bà lão tám mươi tuổi. 

 

Chu Tiểu Bảo chắp tay sau lưng, lắc đầu như trống bỏi: 

 

“Không thấy, ở đây không có bóng, cô tìm chỗ khác đi.”

 

Hai mắt đen nhánh của cô bé nhìn chằm chằm cậu bé.

 

“Có phải cậu lấy bóng của tôi không?”

 

"Lấy bóng của tôi, hehe, chỉ có cậu nhặt bóng của tôi.”

 

6.

Khi tôi nghe được lời này, tóc gáy không khỏi dựng đứng cả lên, tôi bước tới vỗ nhẹ quả bóng sau lưng cậu bé. 

 

Mặc dù đứa trẻ nghịch ngợm này chán ghét thực sự, nhưng vì lương tâm nghề nghiệp nên tôi không thể bỏ qua nó được. 

 

Quả bóng da màu đỏ lăn đến chân cô bé và dừng lại trước đôi giày da nhỏ màu đỏ của cô. 

 

Cô ngẩng đầu lên mỉm cười buồn bã, với vẻ mặt kỳ lạ. 

 

“Ai nói dối sẽ bị cắt mũi.” 

 

Nghe được lời này, bà Chu Tiểu Bảo nghe xong liền không làm nữa, bà tắt nhạc, chống tay vào hông, nước miếng văng khắp nơi. 

 

“Đồ vô lương tâm, đồ bồi thêm tiền” 

 

Quả bóng đó có khắc tên mày à? Tại sao mày lại nói là của mày? Còn nhỏ tuổi không lo học, dám chửi cháu trai lớn của ta!" 

 

Vừa nói, bà vừa sải bước về phía trước, cúi xuống nhặt quả bóng lên đưa cho Chu Tiểu Bảo. 

 

"Cầm lấy đi, Tiểu Bảo. Rõ ràng bà nội sáng nay đã mua quả bóng này cho con." 

 

Chu Tiểu Bảo ôm quả bóng, đắc ý dạt dào mà làm mặt quỷ với cô bé. 

 

Tôi cảm thấy như mình sắp ngất đi, tôi muốn cứu họ, nhưng hai người này chỉ thích xoay tròn nhảy lên trên đường Hoàng Tuyền, liều mạng nhảy nhót.

 

Trong tình huống bình thường, họ thực sự không thể nhìn thấy cô bé. 

 

Người, quỷ khác đường. 

 

Người có đường của người, quỷ cũng có đường riêng. 

 

Những ác quỷ không xuống Hoàng Tuyền hay địa ngục hiếm khi hiện thân trước mặt con người. 

 

Những gia đình sống trước đây cho đến khi họ chuyển đi cũng chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng thật của cô bé.

 

Loading...