Bà Cô Lập Dị - 9
Cập nhật lúc: 2024-11-16 20:33:52
Lượt xem: 5
Thấy tôi về, Ngô Quế Phương bảo thằng cháu nhảy mạnh hơn trên giường của tôi, khiến chiếc giường phát ra những tiếng cọt kẹt.
Tôi lập tức xông vào, túm lấy cổ áo thằng nhóc, vung tay tát cho nó mấy cái bạt tai.
Mặt thằng nhóc phì nhiêu ngay lập tức đỏ lên, nó thét lên rồi khóc òa: “Bà ơi! Cứu cháu với!”
Ngô Quế Phương hét lên the thé: “Đồ hỗn xược! Con trời đánh này, dám đánh cháu cưng của tao! Tao phải lột da mày ra!”
Mụ ta xắn tay áo định đánh tôi. Nhưng từ nhỏ tôi vốn không phải dạng vừa, từng đánh nhau không ít lần và chưa bao giờ thua. Tôi thẳng tay quẳng thằng nhóc xuống đất. Nó ngã phịch một cái đau điếng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lại bắt đầu khóc gào gọi bà.
Nhưng Ngô Quế Phương lúc này còn chẳng rảnh mà để ý đến nó, vì chính mụ cũng chẳng thoát khỏi cảnh “thân ai nấy lo”. Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y Ngô Quế Phương, rồi túm lấy tóc mụ, không để mụ ta có cơ hội thoát.
Mụ ta hoảng hốt la hét: “Con nhãi c.h.ế.t tiệt! Bỏ tao ra!”
Tôi lạnh lùng đáp: “Bỏ bà ra? Dựa vào cái gì mà tôi phải làm thế?”
Nói xong, tôi càng siết chặt tay. Hôm nay tôi phải cho mụ già này một bài học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ba-co-lap-di/9.html.]
“Ôi giời ơi! Cứu tôi với, g.i.ế.c người rồi!!”
Ngô Quế Phương la lên như thể ai đó đang sát hại mụ, làm thằng nhóc nghe thấy cũng nhanh chóng bò dậy khỏi đất. Nó hét lên: “Thả bà tao ra nhanh, đồ con đĩ đáng chết, thả bà tao ra! Tao sẽ đánh c.h.ế.t mày!”
Thằng ranh lao tới ôm lấy chân tôi, định đánh tôi, nhưng tôi đá một phát làm nó lăn xuống sàn, kêu la ầm ĩ.
“Ôi, cháu yêu của bà!”
Ngô Quế Phương đau lòng kêu lên. Tôi cũng chẳng để yên, đẩy mụ ta ngã xuống sàn, để bà cháu họ tự "đoàn tụ" với nhau.
“Tao sẽ báo cảnh sát! Để cảnh sát bắt mày vào tù vì dám đánh đập bà già và bắt nạt người yếu thế!”
Ngô Quế Phương định giở trò vu oan trước. Tôi cười lạnh: “Được thôi, bà không báo thì tôi sẽ báo. Đống đồ này ít nhất cũng đáng năm ngàn tệ, để xem cảnh sát sẽ đứng về phía ai!”
Nói xong, tôi liền lấy điện thoại ra bấm số, làm Ngô Quế Phương sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng lao đến giật điện thoại khỏi tay tôi rồi cúp máy.
“Đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát!”
Hóa ra mụ già này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, gặp cứng thì lại mềm lòng ngay. Mụ ta lập tức thay đổi giọng điệu: “Nghiên Nghiên, hồi nhỏ bà còn từng bế cháu mà. Dù sao mình cũng là người thân với nhau, cần gì làm căng thế hả?”