Bà Cô Lập Dị - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:18:55
Lượt xem: 13
Hôm nay làm ầm lên như thế này, cũng coi như là cách để tôi giải tỏa cơn tức dồn nén suốt mấy ngày qua. Cuối cùng thì Ngô Quế Phương cũng đã cuốn gói đi rồi.
Tôi định vứt hết đống rác rưởi mà mụ ta để lại, nhưng mẹ tôi ngăn lại, bảo rằng đừng vội.
"Mẹ sợ lỡ mụ quay lại không tìm thấy đồ đạc thì lại đổ vạ cho nhà mình."
Nghĩ kỹ lại, cũng có lý. Ngô Quế Phương vốn là kiểu người chuyên lươn lẹo, không chừng mụ sẽ làm thật, lôi nhau ra mà vu khống.
Bữa ăn hôm đó tôi ăn mà như bị nghẹn, lòng cứ lo sợ, nơm nớp chờ đợi một cuộc “tái xuất” bất ngờ từ con mụ này. Mũi của mụ nhạy lắm, nghe đâu có đồ ăn ngon là sẽ lập tức xuất hiện, không sai một lần nào.
Thế nhưng đến giờ ăn mà không thấy bóng dáng đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ba-co-lap-di/7.html.]
Dù vậy, tôi vẫn không dám lơ là. Tôi không tin rằng mụ ta có thể dễ dàng chịu đi như thế.
Quả nhiên, chỉ hai ngày sau, Ngô Quế Phương trở lại, lần này còn dẫn theo thằng cháu năm tuổi của mụ.
Tôi nhìn thằng bé rồi cười nhạt, hóa ra mụ lại về quê đón cháu lên để... ăn chực, ở nhờ.
“Cháu ngoan, mau chào dì đi!” Ngô Quế Phương kéo tay thằng bé, đưa nó đến trước mặt mẹ tôi.
Thằng nhóc nhỏ xíu, cười ngọt ngào, gọi một tiếng “Dì ơi” rồi nhìn mẹ tôi với ánh mắt ngây thơ.
Mẹ tôi thấy có trẻ con, dù trong lòng không muốn nhưng cũng không tiện đuổi hai bà cháu đi, đành phải để họ tiếp tục ở lại.