Ánh Trăng Rừng Sâu - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-07 15:22:12
Lượt xem: 972
08
Tôi liên lạc với đàn chị đang ở xa tận nước Mỹ.
Ngoài ra, tôi cũng tranh thủ lấy tóc của Cố Sâm đi xét nghiệm quan hệ cha con.
Ra khỏi trung tâm giám định, tôi lại tình cờ gặp Chu Tiểu Băng.
Cô ta dẫn tôi đến khu rừng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ cảnh giác và thù địch: "Cô vẫn muốn dùng đứa bé để trói buộc anh ấy sao?"
Không!
Tôi chỉ muốn giữ lại sự thật mà thôi.
Chu Tiểu Băng đột nhiên nắm lấy tay tôi theo một tư thế kỳ lạ,
trông giống như tôi mới là người nắm quyền chủ động.
Đáy mắt cô ta tràn ngập vẻ điên cuồng: "Liêu Quân Quân, tôi chỉ còn lại anh ấy, tôi chắc chắn sẽ giữ chặt anh ấy, không ai có thể cướp anh ấy khỏi tôi."
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã dùng sức kéo mạnh, chúng tôi cùng nhau lăn xuống từ bậc thang cao.
Cơn đau ập đến như thác đổ, bụng đau quặn thắt, có thứ gì đó ấm nóng chảy dọc theo chân xuống.
Cơn đau dữ dội khiến toàn thân tôi co lại.
Chu Tiểu Băng quay lại nhìn tôi, tiếp tục lăn thêm hai bậc thang, rồi kêu lên: "A Sâm, cứu em..."
Tôi thấy Cố Sâm như cơn gió lao đến, vô cùng lo lắng ôm chặt lấy cô ta: "Tiểu Băng, Tiểu Băng..."
Máu vẫn chảy ròng ròng, tôi dùng hết sức kêu cứu, giọng nhỏ như tiếng mèo con: "Cố... Sâm..."
Cố Sâm quay đầu, liếc về phía tôi.
Anan
Chu Tiểu Băng kéo anh một cái: "A Sâm, em đau quá..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-rung-sau/chuong-8.html.]
Cố Sâm lập tức quay đầu lại, an ủi cô ta: "Anh đưa em đến bệnh viện ngay, em cố chịu một chút."
Anh bế Chu Tiểu Băng rời đi nhanh chóng, bỏ lại tôi nằm giữa vũng máu.
Tôi trơ mắt nhìn anh cẩn thận bế Chu Tiểu Băng lên xe, xe phóng đi với tốc độ cao.
Anh không hề ngoảnh đầu lại lần nào.
Trong cơn mơ màng, tôi được người ta đưa lên xe cứu thương, bác sĩ liên tục an ủi tôi: "Đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng giữ lại đứa bé."
Tôi tuyệt vọng, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy: "Không, xin cô hãy bỏ đứa bé này đi."
Tôi hôn mê đến ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Phiên Phiên mắt đỏ hoe ngồi bên giường, trong điện thoại không có cuộc gọi nào của Cố Sâm, chỉ có tin nhắn hỏi tại sao tôi không nghe máy.
Phiên Phiên khó khăn mở miệng: "Đứa bé..."
"Tao biết."
Tôi còn chưa khóc, cô ấy đã "Òa" lên một tiếng.
Trong hộp thư có email của luật sư gửi lại bản thỏa thuận ly hôn đã soạn lại, trung tâm giám định gọi điện cho tôi, nói kết quả đã có, bảo tôi đến lấy.
Đàn chị cũng gửi cho tôi một vài bức ảnh.
Ngày xuất viện, tôi về nhà thu dọn đồ đạc, đặt bản thỏa thuận ly hôn đã ký, báo cáo giám định và những bức ảnh lên bàn làm việc của anh.
Khi chuyển đến ngôi nhà này, tôi chỉ xách theo một chiếc vali kéo nhỏ.
Ba năm trôi qua, thứ tôi mang đi vẫn là chiếc vali đó.
Hồi đó, tôi đến đây với một vali đầy ắp tình yêu; giờ đây, tôi rời đi với một vali đầy ắp trái tim tan vỡ.
Xách vali vừa mở cửa, tôi đụng phải Cố Sâm.