Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ÁNH TRĂNG KHÔNG HOÀN HẢO - C6

Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:33:56
Lượt xem: 431

7.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Chú nhỏ không cho tôi dùng máy massage, vậy nên tôi đem nó đến trường học.

 

Trùng hợp mấy ngày nay đang tổ chức đại hội thể thao.

 

Một bên tôi xoa bóp đến nhe răng trợn mắt, một bên hình dung tình hình tối qua kể cho bạn thân Lê Mạn nghe.

 

Cô nàng với đôi mắt thâm quầng rõ ràng do thức đêm lại vỗ vai tôi.

 

“Chị em à, nhìn là biết chưa ăn thử bao giờ, mới ngửi mùi thôi mà đã sợ thành như vậy rồi.”

 

Tôi cười: “Cậu thì ăn ngon rồi, vậy mà còn yếu ớt thế này.”

 

Cô ấy khóc lóc thảm thiết ôm lấy cổ tôi.

 

“Đừng nói nữa, mới tìm được một cậu em trai nhỏ hơn ba tuổi, đúng là không phải người.”

 

“Nếu không phải mình xin tha hôm nay có hạng mục thi đấu, tối hôm qua đừng mơ mà ngủ được!”

 

Cô ấy than thở, chẳng biết biến đâu ra một bó hoa.

 

“Cái người mà giành được giải nhất chạy cự li ngắn, trông cực kì giống idol của cậu luôn!”

 

Nói rồi nhét hoa vào lòng tôi, hương thơm ngào ngạt.

 

“Đừng bảo chị em không giúp cậu đó nha, cậu cứ cầm máy massage đi ra sau khán đài, tuyệt đối gia tăng tình cảm.”

 

“Không hôn được idol, chẳng lẽ còn không hôn được thế thân à?”

 

Đúng là chị em tốt, bản thân ăn thịt cũng không quên để tôi húp canh.

 

Cô ấy lại thấm thía vỗ vỗ vai tôi, giọng điệu điềm tĩnh như chó già.

 

“Hơn nữa nếu thực sự đi đến bước đó, tự nhiên cậu sẽ biết người trong lòng mình là ai.”

 

Đúng là quân sư có khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-trang-khong-hoan-hao/c6.html.]

 

Tôi phấn khởi chạy đến sau khán đài.

 

Nhìn nam sinh da ngăm cao 1m8 sướng đến mơ màng dưới máy masage của tôi, khiến lòng hư vinh của tôi thoả mãn vô cùng.

 

“Có sướng không??”

 

“Sướng!”

 

“Muốn nhanh thêm chút nữa không?”

 

“Mạnh lên!”

 

Giày vò mười mấy phút, cũng chẳng biết trán ướt đẫm mồ hôi từ khi nào.

 

Ngay khi tôi định khuyên hắn mặc quần áo tử tế để chuẩn bị lên đài lĩnh thưởng.

 

Cửa bỗng nhiên mở ra.

 

Ngồi trên bục trao giải, ngoại trừ lão hiệu trưởng.

 

Còn xuất hiện một bộ âu phục đen quen thuộc.

 

Đôi chân dài bắt chéo, cả người thoải mái tựa lưng vào ghế sofa mềm màu nâu.

 

Cặp mắt quen thuộc kia, cứ thế nhìn tôi chằm chằm.

 

“Chơi vui không?”

 

Hắn cười, ngón tay vuốt ve mép tách trà.

 

Tiêu rồi, sao tôi lại quên mất chú nhỏ là thành viên hội đồng quản trị của trường chứ!

 

Lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!

 

“Không phải như chú nghĩ đâu, chú… chú nghe em nói….”

 

 

Loading...