Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh nuôi em cả đời có được không? - 13

Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:06:26
Lượt xem: 831

“Ví tiền của Tịch Nghiệp rơi ở phim trường, tôi đi tìm Tần Phong, anh ấy nói Tịch Nghiệp bị bệnh nên tôi thuận tiện tới xem như thến nào.” Cô ta đưa ví tiền tới trước mặt tôi.

 

Cái ví kia, là năm tôi ra nước ngoài mua cho Tịch Nghiệp.

 

Tôi đến rất nhiều trung tâm thương mại, chọn rất nhiều thứ mới chọn được ví tiền. Sau khi về nhà nói với Tịch Nghiệp là vì thấy chủ cửa hàng nhỉ thương nên tiện tay mua.

 

Tôi nhận lấy ví tiền được giữ gì rất tốt, cười với Cố Mộ Nhất: “Cảm ơn.”

 

Cố Mộ Nhất vội vàng nói không cần cảm ơn.

 

“Tịch Nghiệp anh ấy...”  Cố Mộ Nhất mở miệng, cuối cùng vẫn không hỏi tiếp.

 

Tôi cầm ví tiền, trả lời cô ta: “Chỉ là hơi sốt, không có vấn đề gì khác.”

 

“À à, được, vậy là tốt rồi.” Cố Mộ Nhất gật đầu một cái.

 

Cuối cùng tôi cũng không cho cô ta vào nhà, cô ta đơn giản cáo biệt rồi rời đi.

 

Tôi vừa đóng cửa lại, Tịch Nghiệp đã xuất hiện trước mặt tôi. Anh đưa tay rút ví tiền ra khỏi tay tôi. Tôi theo bản năng muốn cướp lại, không ngờ Tịch Nghiệp giơ ví tiền lên quá đỉnh đầu.

 

Anh cao hơn tôi một cái đầu, tư thế như vậy tôi căn bản không có cách nào sờ đến ví tiền.

 

“Cho em xem một chút.” Tôi nhào lên người anh, cố gắng leo lên: “Bên trong có phải có thứ gì đó không thể cho người khác biết không?”

 

Tịch Nghiệp tay không xách cổ áo tôi, kéo tôi ra khỏi người anh: “Không có.”

 

“Emkhông tin.”

 

Ngay khi tôi đang đạp lung tung, một thứ rơi xuống từ trong ví. Là một tấm ảnh. Tấm ảnh tung lên không trung một hồi, rồi rơi xuống đất.

 

Tôi nhìn xuống.

 

Cô gái trong ảnh mắt ngọc mày ngài, đang trò chuyện vui vẻ với một người nước ngoài bị làm mờ.

 

Đó là tôi ở nước M.

 

14.

 

Tịch Nghiệp nửa nằm trên giường.

 

Tôi ngồi cạnh giường.

 

Trên tủ thấp bên giường còn đặt một bát cháo tôi nấu.

 

“Anh ăn cháo trước.” Tịch Nghiệp bỏ qua ánh mắt của tôi, bưng bát cháo trên tủ thấp qua.

 

Tôi nhìn bát cháo không phân biệt được màu sắc trắng đen, nuốt nuốt nước miếng.

“Hay là để Tần Phong đến đây đi.”

 

Nếu Tịch Nghiệp thật sự ăn chén cháo này, bệnh của anh có thể không chỉ không khỏi, còn có thể bị ngộ độc thực phẩm. Nghĩ như vậy, tôi tính lấy nó đi.

 

Tịch Nghiệp tránh được tay tôi, thuận miệng đút vào miệng mình.

 

Sau khi anh nuốt xuống, mày của tôi nhíu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/anh-nuoi-em-ca-doi-co-duoc-khong/13.html.]

 

“Tuy bề ngoài rất kém, nhưng hương vị cũng tạm được.” Anh nói xong lại ăn một muỗng nữa. Rất nhanh bát cháo kia đã thấy đáy.

 

Thấy anh ăn ngon như vậy, tôi bắt đầu hoài nghi chính mình: “Thật sao?”

 

Tịch Nghiệp đặt bát cháo lại trên tủ thấp, cầm khăn giấy chậm rãi lau khóe miệng: “Ừ, thật.” Trả lời vô cùng thành khẩn.

 

Vậy thì tốt.

 

Không ngộ độc thực phẩm là tốt rồi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Cháo đã ăn xong, bây giờ có thể bắt đầu tính nợ cũ.

 

Tôi lấy từ trong túi ra tấm ảnh rơi từ trong ví của anh, đặt trước mắt anh, hỏi: “Anh theo dõi em à?”

 

Mỗi lần Tịch Nghiệp đến gặp tôi, tôi đều nhớ rõ. Cảnh tượng trong ảnh này, tuyệt đối không có.

 

Tịch Nghiệp đưa tay lấy lại tấm ảnh, cẩn thận đặt vào trong ví.

 

“Muốn nhìn xem em có đi học đàng hoàng không, ăn cơm như thế nào.” Anh không phủ nhận.

 

Ánh sáng chợt loé lên trong đầu tôi.

 

“Anh có biết người hàng xóm Trung Quốc của em không?”

 

Năm thứ hai đại học, bên cạnh đột nhiên có một người hàng xóm Trung Quốc chuyển đến, vô cùng nhiệt tình, thường xuyên nhiệt tình mời tôi đến nhà cô ấy ăn cơm. Một người bạn, vừa hay ở nước M, ở rất gần tôi.

 

Tôi trừng mắt nhìn: “Thật ra anh biết em học diễn xuất rồi?”

 

Tịch Nghiệp nhìn xuống ví tiền trong tay anh.

 

“Lúc biết được, anh rất tức giận, rất muốn gọi điện hỏi em vì sao không nghe lời. Công ty của mẹ em cần em trở về, lấy lại tất cả những gì em nên có.” Anh nói nhẹ nhàng, đã không nghe ra lúc đó anh tức giận, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn tôi.

 

“Sau đó anh đến thăm em đi học một lần, trong giờ học đôi mắt em sáng lấp lánh. Anh nhớ tới lời mẹ em nói, em là một người rất bướng bỉnh, không đụng tường nam không quay đầu lại.”

 

Anh ngẩng đầu xoa xoa mái tóc của tôi: “Anh đã nghĩ, cứ để em vui vẻ làm điều mình muốn.”

 

Tôi tưởng là tôi lừa Tịch Nghiệp, kết quả là, Tịch Nghiệp biết mà giữ nó trong lòng.

 

“Vậy người đại diện Tinh Đảo đến liên lạc với em là sao?”

 

“Thành tích của em rất xuất sắc, anh ta nhìn thoáng qua nói mắt nhìn của anh không tệ.” Không biết có phải bởi vì Tịch Nghiệp nở nụ cười mà trên khuôn mặt vốn tái nhợt có chút ấm áp hay không.

 

Cho nên, tất cả đều là do anh an bài, mới có thể để tôi thông thuận bước tới mà không gặp phải trở ngại nào.

 

Tôi hỏi một vấn đề cuối cùng, hỏi xong sẽ để cho anh nghỉ ngơi thật tốt.

 

“Có phải tất cả là vì mẹ em không?” Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong lòng tôi.

 

Tịch Nghiệp lắc đầu. Giọng nói của anh có chút khàn, vô cùng mê hoặc lòng người: “Là vì em.”

 

Tôi nghe tiếng tim đập mạnh hơn.

 

Cảnh này đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, sau khi tỉnh dậy tôi lại chưa bao giờ nghĩ tới.

 

Loading...