Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

An An - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:05:00
Lượt xem: 636

Việc ba tôi có con ở tuổi trung niên khiến ông ấy như thể hồi xuân lần nữa.

Ông ấy có thể thức đêm giải quyết xong công việc ở công ty, rồi lại đi bar uống rượu tới tận sáng.

Điều này ngược lại có lợi cho tôi.

Ông ấy vừa bước ra khỏi quán bar thì đã bị người ta lôi vào một con hẻm tối tăm gần đó.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Các người muốn gì! Cứu với! Cứu với!"

Ông ấy hoảng hốt kêu la, nhưng tiếng kêu cứu bị người ta bịt miệng ngay lập tức.

Đầu ông ấy bị trùm kín bởi một chiếc bao tải đen.

"Khoan đã, tôi sẽ cho các người tiền, tôi có rất nhiều tiền... Anh ơi, tôi còn cha mẹ già, con cái nheo nhóc, có gì mình từ từ nói chuyện..."

Mặc kệ ông ấy van xin thế nào, ông ấy vẫn bị đ.ấ.m đá túi bụi.

Đến khi ông ngất lịm, tôi trả tiền cho bọn côn đồ, còn cẩn thận bồi thêm vài cú.

Sau đó tôi mới bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp theo.

----------------

Ba tỉnh dậy thì thấy mình đang ở bệnh viện.

Ông ấy không cắm truyền dịch, nhưng toàn thân đau nhức đến tê dại, như thể bệnh nặng bất chợt ập đến, vắt kiệt hết sức lực.

"Ba tỉnh rồi à."

Tôi chậm rãi lên tiếng, cố che giấu nỗi đau buồn trong mắt.

"Ba…"

"Ba bị sao vậy?"

Ông ấy căng thẳng ngồi bật dậy, giật lấy tờ kết quả xét nghiệm trong tay tôi.

Ung thư xương.

Khoảnh khắc đó, ông ấy cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.

Ông ấy tuy học ít, nhưng lại biết rất rõ, một khi dính đến chữ "ung thư", thì chẳng có kết cục nào tốt đẹp.

"Ba ơi, ba không sống được lâu nữa đâu."

Lời còn chưa dứt, Khâu Tình đã xông vào, bụng cô ta to tướng, đến nỗi sắp cúi không nổi.

"Nếu anh chết, em phải làm sao đây?"

"Đứa bé trong bụng em biết phải làm thế nào?"

Cô ta nức nở khóc, không ngừng lau nước mắt.

Thẩm Phong thoáng lộ vẻ không đành lòng.

Tôi giả vờ thắc mắc, "Cô khóc như đang đưa tang vậy."

"Chẳng lẽ cô mong ba tôi c.h.ế.t sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Khâu Tình lập tức ngừng khóc, "Tôi… tôi không có ý đó…"

Tôi đương nhiên biết cô ta không có ý đó.

Cô ta chỉ muốn moi nốt chút lợi ích cuối cùng từ ba tôi mà thôi.

Nhưng tiếc thay, người đang cảm thấy mình chẳng sống được bao lâu nữa lại cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc.

Một cái tát trời giáng giáng xuống mặt Khâu Tình.

"Cút! Đừng ở đây thương hại tao!"

Sau đó, tôi cứ liên tục mang báo cáo kết quả xét nghiệm đến.

Thời gian đầu, ngày nào ba tôi cũng ngóng trông tin tức. Hễ là kết quả tốt, ông sẽ cười ngây ngô, còn kết quả xấu thì khóc rống lên.

Nhưng dần dần, khi nhận ra bệnh tình của mình cứ liên tục tái phát một cách thất thường, ông ấy chẳng còn tha thiết gì đến mấy tờ báo cáo nữa.

Khâu Tình sau đó lại đến vài lần nữa, và lần này thì cô ta thay đổi chiến lược.

"Nhân lúc ba còn sống, hãy để con được gặp ba nhiều hơn. Em rất hạnh phúc khi mang thai đứa con của anh. Con sẽ là tài sản quý giá nhất của em."

Những người sắp lìa đời thường rất hoài niệm quá khứ.

Thế là ba tôi hào phóng vung tay nói; "Kể cả tôi có c.h.ế.t thì mẹ con em cũng sẽ không thiếu thứ gì đâu."

Khâu Tình cảm động ôm bụng bầu, rối rít cảm ơn.

Tôi đứng bên cạnh, chỉ biết cười khẩy.

Nếu ba chẳng còn một xu, thì cô ta có thể lấy được bao nhiêu đây?

Dù có tô vẽ thế nào, số không vẫn mãi là số không.

Vài ngày sau, trong xấp báo cáo của Thẩm Phong có kẹp thêm giấy báo nguy kịch.

"Phải phẫu thuật ngay lập tức, nếu không ông ấy không qua khỏi đêm nay."

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc, chỉ cần phẫu thuật, thì ba tôi vẫn có rất nhiều cơ hội sống tiếp.

Nhìn đôi mắt còn đang ánh lên tia hy vọng của ông, tôi không chút nương tình mà dập tắt nó luôn: "Nhưng ba à, nhà mình hết tiền rồi."

"Sao có thể?"

Kể từ khi việc làm ăn của ông ấy phất lên, ba tôi đã không phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa rồi.

"Mẹ đã bán hết những gì có thể bán được rồi, nhưng vẫn không đủ."

Ba tôi ngớ người ra, rồi ông nắm lấy tay tôi, cứ như thể vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Tiền! ba còn tiền! ba còn rất nhiều tiền, tất cả đều cho con."

Ba tôi lập tức chuyển hết tiền vào tài khoản ngân hàng cho tôi. Lúc đó đã 9 giờ tối rồi.

"Ba còn tiền không? Con thấy vẫn còn thiếu thì phải?"

Ba tôi im lặng một lúc rồi hỏi: "Hay là mình vay tiền được không? Con gái ngoan, chỉ cần con đồng ý cho ba phẫu thuật, ba nhất định sẽ tự mình trả hết nợ."

Tôi mỉm cười, cất thẻ ngân hàng vào, rồi lẩm bẩm.

“Ba à, nhưng con chỉ muốn ba chết thôi."

Ông gào thét tuyệt vọng, lao ra ngoài tìm bác sĩ, nhưng rồi phát hiện cửa đã bị khóa chặt.

Loading...