An An bất an - 7
Cập nhật lúc: 2024-08-06 18:45:09
Lượt xem: 645
Lúc bánh hoa quế ra lò, bé con cũng đã ngừng khóc, ngủ thiếp đi, nữ nhân kia ngửi được mùi bánh hoa quế ta làm, vội vàng lại gần, nhìn ta một chút rồi chỉ chỉ bánh hoa quế hỏi: “Cái này là ngươi vừa mới làm sao?”
Ta cầm một miếng cho nàng nếm thử trước, nàng ăn còn chưa ăn xong đã giơ ngón tay cái lên với ta.
Có thể là vì làm bánh hoa quế ta làm quá thơm, nên rất nhiều người qua đường ghé vào, mọi người nếm xong đều tranh nhau mua, đáng tiếc số lượng ta làm có hạn, chỉ chốc lát sau đã bị cướp sạch, ta lẳng lặng đứng bên cạnh.
Lúc nữ nhân đó thu dọn xong, nàng cầm hai cái ghế nhỏ, kéo ta ngồi xuống, mở miệng nói: “Ta họ Hứa, tên là Uyển Vi, trước kia ở nhà mẫu gia là con thứ ba, tất cả mọi người gọi ta là Tam Nương. Ta xuất giá được một năm vẫn không ra gì, thật vất vả mới có được đứa nhỏ này, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc đứa nhỏ còn chưa ra đời, tướng công đã lâm bệnh nặng qua đời.”
“Người nhà mẫu gia* đều nói, ta là nữ nhi gả đi như giội nước ra ngoài, ca ca tẩu tẩu đều không muốn ta trở về. Phu gia** nói ta có mệnh khắc phu, sinh được nữ nhi cũng vì số mệnh hèn hạ, không cho phép ta vào nhà. Vì thế sau khi sinh con xong tự mình mở sạp bán hàng, kiếm chút tiền sống thường ngày.”
*(nhà mẹ đẻ)
**(nhà chồng)
“Cô nương, ta thấy cách ăn mặc của ngươi, mặc dù không bằng tiểu thư quan lại thế gia, nhưng có vẻ cũng hơn bình dân chúng ta một chút. Tiểu thư quan gia đều là ngón tay không dính nước mùa xuân, sẽ không làm được bánh hoa quế ngon như vậy, nếu là nha hoàn quan gia, cũng chưa thấy qua người nào đẹp như ngươi cả.”
Ta cười cười trả lời: “Đã như vậy, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tam Nương. Ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh mẫu thân, mẫu thân ta họ Lưu, ta tên An An, sau này có thể gọi ta là An An.”
“Mẫu thân của ta tại đã qua đời mấy năm trước, sau đó ta bị ăn nhờ ở đậu, bây giờ lớn hơn một chút, muốn tự mình kiếm chút tiền để sau này cuộc sống khá hơn một chút, chẳng biết có thể hợp tác cùng Tam Nương hay không?”
Tam Nương nghe được lời này của ta, lập tức đứng dậy, cùng ta thoả thuận số tiền kiếm được sẽ chia năm năm.
Dứt lời, nàng còn đếm số tiền kiếm được hôm nay, cầm một nửa đưa cho ta.
Chúng ta hẹn nhau, sau bữa trưa ngày mai sẽ hẹn gặp ở quầy hàng, ta làm bánh hoa quế, nàng sẽ vừa rao bán.
Sau khi hồi phủ, ta cũng không có tâm tư truy cứu xiêm y của ta đã đến nơi nào, dù sao trong đầu ta đều chỉ có chuyện kiếm tiền.
Sợ ngày mai ngủ quên, ta còn cố ý ngủ sớm.
25
Ngày hôm sau, ăn cơm trưa xong, ta liền ra cửa, lúc ra cửa còn mang theo một bao y phục, bên trong bao y phục có y phục ta chuẩn bị cải trang, còn có một bình trà bưởi mật ong ta làm.
Ra khỏi phủ, tìm một cái miếu đổ nát để thay y phục, bôi tro t.h.u.ố.c lá và dùng bút vẽ hai nốt ruồi trên mặt. Nghĩ thầm, như vậy người khác hẳn là không nhận ra ta.
Lúc vừa tới quầy hàng của Tam Nương, nàng không nhận ra ta, ta phải gọi một tiếng Tam Nương nàng mới phục hồi tinh thần lại.
Chỉ chốc lát, mẻ bánh hoa quế đầu tiên đã ra lò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/an-an-bat-an/7.html.]
Tam Nương cũng vội vàng bày bàn ghế, người qua đường ngửi thấy mùi bánh hoa quế cũng tụ tập lại.
Không thể không nói Tam Nương cũng rất biết buôn bán, mẻ bánh hoa quế đầu tiên này, nàng không bán, mà chia làm rất nhiều phần nhỏ, phát cho người qua đường đến vây xem một phần.
Sau đó nói với bọn họ: “Nếu các vị cảm thấy hương vị ngon, chúng ta sẽ nhận đặt hàng trước, mọi người xếp hàng để đăng ký, ta sẽ báo cho mọi người biết khi nào có thể tới lấy, chúng ta muốn ăn thì phải ăn bánh mới ra lò nóng hôi hổi mới ngon.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một số người tự giác xếp hàng, đương nhiên còn có một số người khác ngại xếp hàng quá dài mà rời đi.
Từ khi đến quầy hàng ta vẫn làm bánh không ngừng nghỉ, mãi đến gần chạng vạng mới nhớ tới trà bưởi mật ong ta mang theo.
Lấy trà ra chia sẻ với Tam Nương, Tam Nương liên tục khen trà ta làm uống ngon, còn gợi ý có thể kết hợp bánh hoa quế với trà để bán.
Nhưng Tam Nương lại sợ ta bận rộn nên tự mình nói: “Quên đi, vốn là kiếm chút tiền sinh hoạt, cũng không nhất thiết phải để bản thân mình mệt mỏi như thế, cứ làm tốt việc buôn bán nhỏ hằng ngày là được rồi.”
Ta nghe Tam Nương nói vậy, ta lập tức nói: “Tam Nương, ngươi có muốn đưa Tiểu Bảo đến học đường không, có muốn Tiểu Bảo tinh thông cầm kỳ thi họa như tiểu thư thế gia không?”
Tam Nương vừa nghe lời này liền hăng hái, phu gia không nhận mẫu tử bọn họ, cho nên nàng muốn sống tốt hơn những người đó một chút.
Vì thế chúng ta quyết định lấy trà lúc trước đã làm ở nhà lấy ra bán thử.
Quả nhiên, trà bưởi mật ong cũng bán rất nhanh.
Cuộc sống như vậy trôi qua gần nửa tháng, ta thậm chí còn có thể nghe thấy bọn nha hoàn và gã sai vặt ở quý phủ bàn luận, ở cuối ngõ chợ có một quán bánh ngọt mới mở, bán bánh hoa quế và trà bưởi mật ong đặc biệt ngon.
Nghe mọi người đánh giá cao thức ăn mình làm, ta cũng rất vui vẻ.
26
Ngày hôm đó ta đang tính ra khỏi phủ đến quầy hàng thì lại bị Bùi Như Nguyệt ngăn lại, ta không đi tìm nàng gây phiền toái, thế mà phiền toái tự động tìm tới cửa tìm ta.
“Mấy ngày gần đây thấy muội muội thường xuyên xuất phủ, không biết muội muội đã coi trọng công tử nhà nào, lại còn ngày ngày đi ra ngoài gặp mặt riêng, chẳng lẽ ngươi không sợ phụ thân đánh c.h.ế.t ngươi sao?”
Khi ta đang chuẩn bị phản bác thì thoáng thấy y phục nàng ta mặc rất quen thuộc, giống như mấy miếng vải ta mang đến tiệm may. Chỉ là kiểu dáng y phục so với lúc trước ta đặt may làm quá kém, thiếu chút nữa ta không nhận ra.
Chiếc váy vốn lộ thắt lưng hiện giờ bị nàng sửa lại, căn bản nhìn không ra thắt lưng ở nơi nào.
với của ta lại rộng rãi hơn rất nhiều, y phục hiện tại mặc ở trên người nàng, trước n.g.ự.c lộ ra một khối thịt lớn, lúc di chuyển hai đống thịt kia giống như muốn nhảy ra, so với cách ăn mặc của nữ tử thanh lâu chỉ có hơn chứ không kém.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Thấy ta đánh giá mình từ trên xuống dưới, nàng lập tức đứng thẳng lưng, giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Ta vội vàng chạy tới quầy hàng, cũng không thèm cùng nàng tranh cãi, chỉ để lại một câu “Y phục này của ngươi cũng thật đẹp mắt.” rồi vội vàng rời đi.