Âm thầm đọc suy nghĩ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:40:50
Lượt xem: 112
Tôi run rẩy đứng dậy dưới sự giúp đỡ của anh, thuận thế nhào vào vòng tay anh.
Mất khoảng gần một phút sau, tôi mới nghe thấy giọng của bọn họ.
[Chị ấy bị sao vậy nhỉ?] Là tiếng lòng của Lư Khả!
Tôi nhìn cô ấy với vẻ khó tin, nhưng lại tiếp tục nghe thấy tiếng lòng của cô ấy:
[Sao chị ấy lại nhìn mình như vậy nhỉ? Định đánh mình à?]
Tôi: “……”
[Chuyện này đâu có trách mình được chứ, lúc nãy mình còn chưa làm gì mà nhỉ? Biết trước thế này đã không nhận diễn vở kịch này rồi, tên nhóc Tề Xuyên kia theo đuổi bà xã mình cũng không xong, lại đi năn nỉ mình giúp, bây giờ không giúp được gì lại còn sắp bị đánh ghen sao?
[Ai mà ngờ chứ, Lư Khả tôi sau này mà còn giúp người khác làm chuyện kiểu này thì sẽ bị sét đ.á.n.h!]
Giờ tôi mới nhận ra, hai người này quả nhiên là đang diễn kịch, Tề Xuyên làm tất cả những chuyện này là để khiến tôi ghen, nhưng anh cũng phải thể hiện ra mới phải chứ.
Người bên này vừa than thở xong thì giọng của Tề Xuyên cũng lại vang lên bên tai:
[Không được, mình phải liên lạc với chuyên gia để kiểm tra cho bà xã gấp mới được!]
Tôi sửng sốt, tại sao vừa mới bị ù tai một chút lại đột nhiên nghe được tiếng lòng của cả hai người luôn thế?
Tôi ổn định lại tâm tình, lắc đầu: “Tôi không sao, vừa rồi suýt bị muỗi bay vào tai, lấy tay chặn lại ý mà.”
Biểu cảm trên mặt hai người họ lúc này thật muôn màu muôn vẻ.
Tề Xuyên: [Lý do gì kỳ vậy nhỉ?]
Lư Khả: [Chị ấy có biết mình đang nói gì không vậy?]
Tôi kiếm cớ ra ngoài làm thủ tục xuất viện.
Khi trở lại phòng bệnh đã không thấy bóng dáng Lư Khả đâu, lúc này chỉ nhìn thấy Tề Xuyên đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng đến chói mắt, cúi đầu chỉnh lại tay áo.
Phong thái sạch sẽ thoát tục của anh làm tim tôi loạn nhịp, tôi dừng lại bước chân nhìn anh không chớp mắt.
Thiết Mộc Lan
Mãi đến lúc anh quay đầu lại, dùng đôi mắt hổ phách của anh nhìn tôi, tim tôi lại đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c một cách khó hiểu.
[Bà xã bị mình mê hoặc rồi à?] Giọng anh làm tôi giật mình, vừa ngước lên liền bắt gặp đôi mắt đang sáng lên của anh.
“Mọi việc đã xử lý xong chưa?”
Tôi ngơ ngác gật đầu, đè nén sự rung động trong lòng.
Anh cười với tôi, nhẹ nhàng nói: “Được, vậy chúng ta về nhà thôi.”
[Hehehe ~ Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, mịn màng của bà xã cùng về nhà thôi!]
17
Sau khi từ bệnh viện trở về, tôi không dám rời xa anh một bước, bận bịu sáng tối chăm sóc anh, sợ anh sẽ để lại di chứng.
[Bà xã quan tâm mình ghê~]
[Bệnh này quá xứng đáng, được bà xã thương.]
Vừa ra khỏi phòng tắm, tôi đã nghe thấy giọng nói đắc ý từ không trung truyền đến.
Tôi ngượng ngùng cười, rồi bảo anh đi tắm: “Em chuẩn bị sẵn nước tắm cho anh rồi, anh vào đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/am-tham-doc-suy-nghi/chuong-6.html.]
“Ừm.” Anh bình thản đáp rồi đứng dậy.
Lúc đi ngang qua tôi, anh liếc nhìn tôi:
[Bà xã không tắm cùng mình à?]
“???” Đây là loại lời hổ báo gì vậy!
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tim đập bình bịch, mà anh lại không hề hay biết, thản nhiên rời đi.
Tâm tình mãi chẳng thể bình tĩnh lại được, tôi thừa nhận rằng tôi có chút phấn khích.
“Lách cách—” Cửa phòng tắm mở ra, tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, thấy anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những giọt nước men theo những đường nét cơ bắp của anh từ từ trượt xuống.
Anh có biết điều này đối với một người vợ trẻ quanh năm một mình trong căn nhà trống cám dỗ đến mức nào không hả?
Tôi nhìn đến ngây người, đến mức thậm chí khi anh bước đến trước mặt tôi, tôi cũng không kịp phản ứng.
[Xem ra không uổng công tập luyện mớ cơ bắp này nhỉ, bà xã nhìn đến ngẩn ngơ luôn kìa.]
Vừa nghe tiếng anh, tôi liền hoảng hốt nhảy xuống giường như một con chim nhỏ, không biết nên nhìn đi đâu cho phải.
[Ô hô hô~ Cô ấy xấu hổ, xấu hổ rồi kìa.]
Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, trong lúc hoảng loạn tay chân luống cuống lại lao vào vòng tay anh.
[Thình thịch! Thình thịch!] Tiếng tim đập thật mạnh, suýt nữa tôi lại tưởng là động đất ấy chứ.
Mặt tôi áp vào những cơ bắp lành lạnh mà trơn bóng của anh, cơn kích động làm tôi thiếu chút là không kìm lòng được mà sờ vào chúng.
Giây tiếp theo, anh giơ tay ôm tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng vang lên:
[Á ~ Bà xã vừa thơm vừa mềm, không muốn buông ra chút nào.]
Tim tôi đập nhanh, đầu bốc khói, tôi vùng ra khỏi vòng tay anh, ngây ngốc nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của anh, đôi tay vô thức ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên, cọ cọ chóp mũi mình vào chóp mũi anh.
Sự tiếp xúc kỳ diệu ấy khiến toàn thân tôi râm ran. Anh ngây ra hai giây, hai má phớt hồng, tầm mắt trở nên mờ ảo, sau đó nắm lấy eo tôi kéo vào lòng, cúi đầu định hôn tôi……
“Ding-ding-ding—” Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí mập mờ, tôi ngơ ngác nhìn anh, thấy anh cau mày, trong lòng chửi rủa: [Ai gọi điện thoại ác nhơn vậy! Ông đây muốn g.i.ế.t hắn!]
Giây tiếp theo, tiếng chuông tắt.
Anh tiếp tục ôm tôi vào lòng, lại định hôn tôi, nhưng không may chuông lại reo……
Tôi đẩy anh ra, lập tức lấy lại sự tỉnh táo, tôi xấu hổ cúi thấp đầu, lấy điện thoại trong túi ra nghe, là cuộc gọi từ bệnh viện, tim tôi chợt thắt lại, lo lắng nhìn Tề Xuyên.
Anh khẽ cau mày, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
[Chưa bao giờ thấy cô ấy trông hoảng hốt đến vậy.]
“Em phải đến bệnh viện một chuyến, Lục Hiểu bị tai nạn giao thông rồi.” Tôi buột miệng nói ra tên Lục Hiểu.
[Lục Hiểu? Hắn ta quay lại rồi sao?] Tiếp theo tôi nghe thấy tiếng nhịp tim anh đập ngày càng nhanh, dường như anh đang cảm thấy bất an.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh biết anh ấy sao?
“Đợi tôi hai phút, tôi đưa em đi.” Nói xong anh cầm quần áo lên, bước vào phòng tắm.
Lúc đến phòng cấp cứu, tôi nhìn thấy bác sĩ đang băng bó vết thương trên trán cho Lục Hiểu, anh ấy nhìn thấy tôi đến thì mỉm cười nói: “Em đến rồi à.”
“Anh, anh không sao chứ?”