Ai Cũng Xứng Đáng Được Yêu Thương - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-02-18 08:46:46
Lượt xem: 7,237
Đôi mắt sâu thẳm của cậu che giấu một cơn bão tố nào đó, nhưng bề ngoài lại bình lặng đến đáng sợ, không giống của một thiếu niên chút nào.
Lần đầu tiên thấy cậu trần trụi đi từ trên lầu xuống, tôi đã thoáng nhìn thấy một vết sẹo trắng mờ kéo dài từ vai xuống bụng.
Giờ nhìn kỹ lại, trên người cậu có rất nhiều vết thương.
Còn trẻ, khả năng hồi phục tốt nên chúng chỉ còn là những vết sẹo nhạt màu, hòa vào làn da trắng lạnh lẽo của cậu.
"Về ngủ đi, nửa đêm lải nhải nhiều quá."
Cậu gần như ngầm thừa nhận, nghiêng đầu không nhìn tôi nữa, hàng mi dài rủ xuống, tạo thành một bức tường tự vệ.
"Dì sợ cháu tự s*t."
"Vậy dì ở lại ngủ với tôi đi?"
"Không không, dì sợ cháu g.i.ế.c dì hơn." Tôi vội vàng bật dậy, vẫy tay rồi rời khỏi phòng.
Đi đến cửa, tôi lại thấy lo lắng, bèn quay đầu dặn:
"Dì về đây, nếu muốn tâm sự thì cứ gọi dì, trong phòng dì không có camera."
"…"
8
Chu Hình đã không nói thật với tôi.
Hoặc cũng có thể trách tôi vì đã không truy hỏi đến cùng, nên mới bị anh ấy dùng vài câu nói qua loa để lấp liếm. Giữa anh ấy và hai người phụ nữ sau này chắc chắn còn nhiều vấn đề hơn thế.
Do đang ở trên biển nên có chênh lệch múi giờ, tôi nhắn tin cho anh ấy khi anh ấy vẫn đang bận công việc, phải một tiếng sau mới rảnh để trả lời.
Chu Hình không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng bị tôi truy hỏi mãi, cuối cùng cũng đành nói ra bí mật năm xưa.
Sau khi ly hôn với mẹ của Chu Lê Đình, anh ấy từng có khoảng thời gian lang bạt cùng con trai, đến mức không có nổi một bữa ăn no.
Năm đó Chu Lê Đình mới năm tuổi, bà nội mất sớm, ông nội cũng vừa qua đời. Một mình Chu Hình đưa con trai đi khắp nơi, nhận lái xe chở hàng thuê. Để tiết kiệm tiền thuê trọ, họ hầu như chỉ ngủ lại trong chiếc xe tải cũ nát.
Mùa đông lạnh giá, xe thì hở gió, đứa nhỏ cứ ba ngày hai bữa lại đổ bệnh. Không còn cách nào khác, Chu Hình mới nghĩ đến chuyện đưa con đến nhờ ông bà ngoại chăm sóc giúp một thời gian, ít nhất là qua được mùa đông khắc nghiệt.
Đó là lần đầu tiên trong ký ức của Chu Lê Đình, cậu được gặp mẹ và ông bà ngoại.
Lúc đó cậu mừng đến mức suýt phát điên, lục lọi trong đống quần áo cũ nát để tìm lấy một bộ mình thích nhất, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt trong cửa hàng tạp hóa nhỏ, định mang đến làm quà tặng cho họ.
Chu Hình cũng nghĩ rằng con trai ngoan như vậy, chắc chắn họ sẽ vui, nếu có thể bồi dưỡng lại tình cảm thì sau này mẹ đứa bé cũng có thể quan tâm đến nó nhiều hơn.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nhưng kết quả lại vượt xa dự đoán của tất cả.
Họ không chỉ đuổi hai bố con ra khỏi cửa, một mực không chịu thừa nhận Chu Lê Đình là con của con gái họ, mà còn giẫm nát toàn bộ số quà mà đứa trẻ tỉ mỉ chọn lựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Họ cảnh cáo Chu Hình: "Nếu còn dám đến gây chuyện, tôi sẽ mang đứa bé này đi bán!"
Hôm đó, Chu Lê Đình mới năm tuổi, chỉ ngồi co ro giữa đống hàng hóa trong xe tải, lặng lẽ không nói một lời.
Hôm đó, Chu Hình vì quá tự trách mà lơ đễnh, kết quả gặp tai nạn giao thông.
Sau cú va chạm mạnh, mãi lâu sau, cậu bé mới từ trong đống đổ nát bò ra. Nhịn đau do gãy xương bả vai, cậu run rẩy kéo cánh cửa xe bị méo mó, muốn kéo người bố đang hôn mê ra ngoài.
Nhưng cậu còn quá nhỏ, ngay cả cánh cửa cũng không kéo nổi.
Cậu không biết nên tìm ai giúp đỡ, chỉ còn cách lần theo ký ức chạy trở lại ngôi nhà của người phụ nữ đã phủ nhận sự tồn tại của mình, quỳ sụp xuống cầu xin họ cứu lấy Chu Hình.
Cậu rơi nước mắt nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại:
"Cháu nhất định sẽ báo đáp ông bà, xin hãy cứu bố cháu… Cháu chỉ còn mỗi bố mà thôi…"
Nhưng cậu đến không đúng lúc, đúng vào khi người mẹ vừa tái hôn với một ông chủ lớn, ông ta đang đến đón bà ta đi.
Ông bà ngoại của cậu hoảng loạn, lấy chổi và ghế đuổi cậu ra khỏi nhà. Ông ngoại thậm chí còn nhẫn tâm vung ghế đập mạnh vào lưng cậu, rồi nắm lấy cánh tay bị gãy của cậu, kéo lê ra khỏi khu chung cư, quăng xuống con rạch bốc mùi hôi thối ở ven đường…
Không ai biết một đứa trẻ không biết bơi như Chu Lê Đình đã làm cách nào để bò lên từ vũng nước bẩn.
Không ai biết cậu đã đau đớn đến nhường nào.
Chỉ biết rằng, cậu đã lần mò đi cầu cứu từng người một trên đường, cuối cùng cũng giành lại được mạng sống của Chu Hình.
Từ đó về sau, trong miệng cậu không bao giờ còn xuất hiện từ "mẹ" nữa.
9
"Về sau cũng là do anh làm sai."
Chu Hình nghĩ, nếu khi đó trong nhà có ai có thể chăm sóc Chu Lê Đình, anh ấy đã có thể thuê một căn phòng rẻ tiền nào đó, để hai mẹ con ở lại, cũng không đến mức phải ngủ trên xe tải cùng nhau.
Lúc còn trẻ, Chu Hình cũng trắng trẻo, ưa nhìn như Chu Lê Đình, rất được lòng người khác. Có người giới thiệu cho anh ấy một người phụ nữ vừa trở về từ thành phố lớn, anh ấy không nghĩ nhiều đã lập tức đồng ý ngay.
"Cô ta đã bạo hành Chu Lê Đình sao? Em thấy trên người thằng bé có rất nhiều vết thương cũ."
"Ừm, nhưng Lê Đình chưa từng nói với anh."
Lúc đó Chu Lê Đình mới học tiểu học, còn chưa hiểu hôn nhân là gì, chỉ biết rằng có người phụ nữ kia ở nhà thì khi Chu Hình trở về sẽ có một bữa cơm nóng hổi, còn khi bố mình đi thì cũng có người trông nom mình.
"Cô ta trước mặt anh là một dáng vẻ, trước mặt thằng bé lại là một bộ mặt khác."
"Nhưng lúc đó anh hoàn toàn không nhận ra, cho đến khi Lê Đình bị thương nặng, chảy m.á.u không ngừng, phải chạy sang nhờ hàng xóm giúp đỡ, được ông anh hàng xóm đưa vào bệnh viện."
"Sau đó anh mới biết, trước đây cô ta bán thân ở thành phố lớn, bị người ta phát hiện nên phải quay về quê, muốn kết hôn nhưng không ai chịu lấy. Đến khi tìm đến anh cũng chỉ là bất đắc dĩ."
Một người phụ nữ sống quen trong nhung lụa nhưng lại phải kết hôn với một người đàn ông mình không xem trọng, còn phải chăm sóc một đứa con riêng.
Có thể tưởng tượng được, cô ta đã tích tụ bao nhiêu oán hận, chỉ muốn trút giận lên đứa trẻ yếu đuối kia.