A NGU CỦA LIỄU GIA - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-07-09 17:24:43
Lượt xem: 830
"Chờ đó mà xem, chẳng lẽ ngày nào Thẩm quân sư cũng muốn nàng ta sao?"
"..."
Ta ngoảnh mặt làm ngơ, nghiêm túc làm việc.
Trong đầu chỉ nghĩ, làm thế nào để tiếp tục tìm hiểu thêm về chuyện của phụ thân từ miệng Thẩm Nam Ẩn.
Còn có khúc xương cổ đó.
Ta muốn lấy nó về, chôn trong mộ của phụ thân.
Để phụ thân có thể trở về quê nhà với linh hồn hoàn chỉnh.
9.
Công việc trong phòng bếp núc không khó, sau bữa tối cũng làm xong mọi việc.
Bọn ta không có nơi nào để đi nên phải đợi ở trong lều.
Bên ngoài không còn sấm sét nữa, nhưng tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Trên lều phủ một lớp tuyết dày, tựa như từng đống đường trắng ngọt ngào.
Nơi này vốn là nơi đóng quân giữ thành, bình thường chỉ huấn luyện binh lính, không có kẻ bên ngoài quấy nhiễu.
Vì thế tuyết rơi cũng không ai lo lắng.
Chỉ dọn dẹp ra bãi thao luyện binh, đốt đuốc ở đó và đấu võ với nhau.
Tiếng reo hò vang lên liên tiếp, truyền tới lều trại của phòng bếp núc.
Không biết khi phụ thân ở đây, lúc ông giương cung b.ắ.n tên, có phải cũng có một nhóm người cổ vũ cho ông như thế này hay không.
Nếu phụ thân không coi trọng tình nghĩa, có lẽ bây giờ ông vẫn đang ở trong quân và được tướng quân coi trọng.
Ta ngẩn người nhìn về hướng bãi thao luyện binh.
Đột nhiên có người vỗ vào vai ta. Đó là bốn người nhóm Trúc Đào.
Họ nhìn ta với vẻ không mấy thiện cảm.
"Nhìn say mê như vậy, chi bằng chúng ta cùng đến gần nhìn kỹ hơn nhé?"
“Nghe nói tướng quân cũng ở đó, ngươi không nhân cơ hội trèo lên cành cao lần nữa sao?”
Ta phớt lờ những tính toán trong mắt và những lời mỉa mai trong miệng họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/a-ngu-cua-lieu-gia/chuong-07.html.]
Ta chỉ để tâm rằng Bùi Tướng quân cũng ở đó.
Bùi Tướng quân đã cưỡng ép đưa phụ thân đi, hại gia đình ta tan cửa nát nhà.
Ta rất muốn xem ông ta trông như thế nào.
Ta đồng ý và theo họ đến bãi thao luyện binh.
Đứng trên võ đài là một người đàn ông mặc áo giáp viền vàng.
Thân hình tròn trịa, nước da trắng nõn, cả người toát ra khí chất sống sung sướng an nhàn.
Trong tay cầm một thanh kiếm gỗ được chạm khắc tinh xảo, chỉ vung vài cái đơn giản nhưng lại nhận được sự tán thưởng của mọi người.
"Bùi Tướng quân uy vũ!"
Ông ta chính là Bùi Tướng quân, một vị tướng trông chẳng giống tướng quân tí nào cả.
Ta không hiểu tại sao một người như vậy, dựa vào cái gì lại có thể thống lĩnh toàn quân.
Ông ta đắc ý đứng trên đài: “Còn ai dám đứng ra đấu một trận với ta không?”
Ta nhìn quanh bốn phía tìm bóng dáng Thẩm Nam Ẩn, không hề để ý rằng đám Trúc Đào ở phía sau, dùng sức đưa tay đẩy lưng ta.
Chờ ta kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra trước đám đông, bên tai là giọng nói hung ác của Trúc Đào.
"Thẩm quân sư mắc bệnh thích sạch sẽ, nếu ngươi lộ mặt trước mặt người khác, bị tướng quân và phó tướng muốn, xem ngươi làm sao quay về bên ngài ấy!"
Ta muốn lui về phía sau nhưng đã quá muộn.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta.
Bùi Tướng quân nhíu mày nhìn ta, phó tướng bên cạnh ông ta đứng dậy, đánh giá ta từ trên xuống dưới rồi nói với giọng đùa cợt.
"Cô nương táo bạo như vậy đến doanh trại từ khi nào? Đã lâu rồi ta không chơi ngựa hoang."
Vị Tổng tham tướng gầy gò đứng dậy, lớn tiếng nói: “Cô nương này giỏi lắm, nàng ấy nói mình chà lưng rất giỏi.”
Mọi người cùng cười, ta bị từng đôi tay đẩy về phía trước, không còn đường lui.
Trong ánh lửa đung đưa, từng khuôn mặt tươi cười nhưng không mang ý tốt kia cực kỳ giống ác quỷ.
Ta vô cùng sợ hãi.
Sợ rơi vào tay người khác sẽ khó mà thoát ra được.